Diệp Tinh Bắc nhìn ra được, để Lăng Việt làm ra chuyện con nít mới có thể làm, Lăng Việt có chút biệt nữu.
Nhưng Lăng Việt vẫn không cự tuyệt, để con của anh nắm lấy tay cậu, cùng con của anh ở phòng khách chạy loạn.
Diệp Tinh Bắc mỉm cười nhìn, càng xem càng đau lòng cho hai đứa nhỏ này.
Trước kia con trai cô cũng giống Lăng Việt, hỉ tĩnh không mừng động, nhìn qua giống tiểu đại nhân.
Có Cố Quân Trục, con trai cô như là trong một đêm đã bị giải phóng thiên tính, càng ngày càng giống đứa bé ở tuổi cậu.
Đứa bé như vậy, nhìn qua mới như là cuộc sống ở trong vại mật, trong lòng đều là mật ngọt lịm, trên mặt đều là nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Chỉ mong có một ngày, Lăng Việt cũng có thể giống con trai cô, sống giống một đứa bé.
Diệp Tinh Bắc cười nhìn hai đứa nhỏ một lát, vẫy tay với bọn nhỏ: “Thôi, đừng đùa nữa, lại đây nghỉ ngơi một lát, cùng nhau ăn cơm.”
Tiểu Thụ buông tay Lăng Việt ra, ùa vào trong l*иg ngực Diệp Tinh Bắc, ôm eo Diệp Tinh Bắc, ngẩng khuôn mặt nhỏ kêu mẹ, vui mừng làm nũng.
Diệp Tinh Bắc trong lòng mềm rối tinh rối mù, xoa đầu nhỏ của cậu, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập ý cười.
Lăng Việt ngơ ngác nhìn, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu mẹ cậu còn sống thì tốt rồi.
Mẹ cậu khẳng định cũng sẽ dịu dàng xinh đẹp giống mẹ Tiểu Thụ, sủng nịch vuốt ve đầu cậu.
Diệp Tinh Bắc chú ý tới ánh mắt cậu, cũng duỗi tay xoa xoa đầu cậu, “Không phải bác sĩ nói trên người của cháu có thương tích, bảo cháu nghỉ ngơi sao? Sao cháu còn đi theo Tiểu Thụ hồ nháo? Còn có anh……”
Diệp Tinh Bắc nhìn về phía Cố Quân Trục, hờn dỗi nói: “Bọn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện? Trên người Tiểu Việt có thương tích, anh không cho thằng bé nghỉ ngơi, còn để thằng bé học võ với anh, anh lớn chừng này tuổi, sao không biết nặng nhẹ như vậy?”
“Anh chừng này tuổi?” Cố Quân Trục vui vẻ, “Không biết, còn tưởng rằng em đang nói ba anh!”
Diệp Tinh Bắc chế nhạo anh, “Dù sao anh không phải là người lớn, không biết chăm sóc Tiểu Việt.”
“Không có, dì,” Lăng Việt vội vàng nói: “Chú có cháu nghỉ ngơi, là cháu muốn học, lén đi theo chú học.”
Cậu bé muốn học võ, muốn trở nên mạnh mẽ.
Sau khi trở nên mạnh mẽ, Dịch Hinh Linh liền đánh không lại cậu, cậu có thể bảo hộ mình, bảo hộ Tiểu Thụ.
Diệp Tinh Bắc thương tiếc sờ sờ đầu cậu: “Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của cháu, là dưỡng thương, dưỡng thân thể, chuyện luyện võ, tương lai còn dài, không nóng nảy.”
Lăng Việt mím môi, rũ đôi mắt xuống, ánh mắt ảm đạm.
Tiểu Thụ không vội.
Nhưng cậu không thể không vội.
Nơi này là nhà Tiểu Thụ, nhưng cậu chỉ là khách qua đường.
Có lẽ ngày mai, có lẽ ngày sau, tóm lại sẽ không lâu lắm, cậu phải phải trở về “nhà” lạnh như băng của cậu.
Cậu phải nắm chặt tất cả thời gian, có thể học nhiều một chút thì học nhiều một chút.
Diệp Tinh Bắc thấy cậu lẻ loi đứng ở nơi đó, thân hình thon gầy đơn bạc, vô cùng đáng thương, trong lòng cô đau xót, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Việt, đừng sợ, cháu giúp Tiểu Thụ, dì cũng sẽ giúp cháu, cho dù mẹ cháu tương lai mang cháu về, dì cũng sẽ nghĩ cách chăm sóc cháu.”
m thanh cô dịu dàng như mặt nước, Lăng Việt vành mắt đỏ ửng, ngước mắt nhìn về phía cô, chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn, thưa dì!”
Trừ bỏ bà ngoại ra, cả nhà Tiểu Thụ, là người đối xử với cậu tốt nhất.
Hiện tại tuổi cậu còn nhỏ, không có biện pháp báo đáp bọn họ.
Cậu nhất định phải chăm chỉ học tập, học có bản lĩnh, về sau trưởng thành, làm một người rất lợi hại, sau đó đối xử Tiểu Thụ còn có ba mẹ Tiểu Thụ thật tốt, mua cho bọn họ rất nhiều rất nhiều thứ tốt!
“Thôi,” Diệp Tinh Bắc xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, vui sướиɠ nói: “Đi rửa tay, rồi ăn cơm!”
Cậu bé hoan hô: “Oa oa, ăn cơm, được ăn rồi!”
Cậu bắt lấy tay Lăng Việt, “Anh Tiểu Việt, rửa tay ăn cơm!”
Cậu bé lôi kéo Lăng Việt, chạy như bay đến toilet.
Diệp Tinh Bắc mỉm cười nhìn bọn họ trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, đang muốn đến phòng bếp nhìn xem sáng sớm chuẩn bị như thế nào, quản gia cất bước đi vào bẩm báo: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có vị tên Phó thính trưởng Tân Thành, ở ngoài cửa cầu kiến.”