Cô càng nghĩ càng loạn, cuối cùng bực bội dùng sức cào cào đầu.
Thôi thôi.
Không muốn.
Dù sao cô đã hạ quyết tâm, kinh doanh đoạn hôn nhân này, tốt nhất có thể cùng Cố Quân Trục sống cả đời.
Ngủ liền ngủ, không ngủ chẳng lẽ làm Cố Quân tay trái đổi tay phải?
Đó căn bản không có khả năng!
Cô dùng sức lắc lắc đầu, quăng những suy nghĩ lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu, đứng dậy rửa mặt thay quần áo xuống lầu.
Mới vừa đi đến chỗ cua cầu thang, cô liền nghe được tiếng cười thanh thúy dễ nghe của con trai cô.
Tâm tình của cô tức khắc phi dương, tâm hoa ở trong nháy mắt khai muôn hồng nghìn tía, chuyện tối hôm qua, lập tức bị cô vứt sau đầu.
Cô thích cuộc sống như vậy!
Nàng cũng thích Cố Quân Trục mang cuộc sống này đến cho cô.
Nếu hai người theo như nhu cầu, vậy Cố Quân Trục muốn ngủ thì ngủ, dù sao là vợ chồng pháp định, ai cũng không có hại!
Cô uyển chuyển nhẹ nhàng vui sướиɠ xuống lầu, Tiểu Thụ nhìn thấy cô, lập tức cười xua tay với cô: “Mẹ mẹ, sáng sớm con và anh Tiểu Việt luyện võ với ba, ba nói, con cùng anh Tiểu Việt đều là thiên tài!”
Cậu bé nhìn cô, mắt to sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ hưng phấn tỏa ánh sáng: “Mẹ mẹ, ba thật là lợi hại, có thể bay cao như vậy! Về sau con cùng anh Tiểu Việt vũng có thể lợi hại giống ba, bảo hộ mẹ!”
Diệp Tinh Bắc: “……”
Có thể bay cao như vậy?
Con trai, con khen có hơi quá mức rồi.
Ba con là siêu nhân sao?
Cậu bé chạy vào trong l*иg ngực cô, ôm eo cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cô làm nũng: “Mẹ mẹ, con cùng anh Tiểu Việt muốn luyện võ với ba! Ba nói, bảo mẹ đáp ứng, ba mới để Tiểu Thụ học, mẹ mau trả lời!”
Diệp Tinh Bắc nhìn về phía Cố Quân Trục.
Cố Quân Trục ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một tờ báo, tư thái lười biếng, đang mỉm cười nhìn cô.
Diệp Tinh Bắc sờ sờ đầu nhỏ của con trai, nhìn thẳng vào cậu: “Tiểu Thụ hiện tại có thể học sao?”
Trước kia cô từng học với anh hai anh ba một khoảng thời gian, nhưng cô không có thiên phú, luyện tới luyện đi, chỉ là khoa chân múa tay, cường thân kiện thể thì có thể, chân chính thực chiến, cô chính là cọng bún sức chiến đấu bằng 5.
Con trai cô cũng thích, lúc cô luyện, con trai cô liền đi theo bên người cô hi hi ha ha vỗ tay nhỏ chân nhỏ.
Nhưng anh cả cô nói, Tiểu Thụ thân thể quá yếu, ăn không tiêu, nếu muốn học, phải đợi mấy năm.
Cố Quân Trục gật đầu: “Có thể học, mỗi sáng sớm anh đều luyện, để thằng bé cùng Tiểu Việt đi theo anh học, anh sẽ nắm giữ chừng mực.”
Tuy rằng người này ngầm là tên hỗn đản, nhưng mạc danh, Diệp Tinh Bắc vô cùng tín nhiệm anh.
Anh đã nói, Diệp Tinh Bắc chưa từng hoài nghi.
Anh nói có thể luyện là có thể luyện.
Diệp Tinh Bắc quyết đoán đồng ý, vuốt đầu nhỏ của cậu bé, cúi đầu nhìn anh nói: “Muốn luyện phải nghiêm túc luyện, phải nghe ba nói, không được sợ chịu khổ!”
Tuy rằng cô rất muốn bảo hộ con trai 24 giờ, cái gì đau khổ đều không cho con trai ăn, nhưng đó là không có khả năng.
Con nít trưởng thành, phải dựa vào chính mình, không có khả năng vĩnh viễn sống ở dưới che chở của cô.
Ngày hôm qua đứa bé ở trường học bị người đánh, dù cô quan tâm con như thế nào, cũng không có khả năng đi theo con nít đi học.
Một khi đã như vậy, vậy để đứa bé học tập tự bảo vệ bản lĩnh của mình.
Chờ cậu bé trưởng thành, cô có thể yên tâm để cậu bé tự bay đi.
“Vâng! Tiểu Thụ nghe ba nói, không sợ chịu khổ!” Cậu bé dùng sức gật đầu nhỏ, vui mừng không biết như thế nào cho phải, chạy đến bên người Lăng Việt, bắt lấy tay Lăng Việt, túm Lăng Việt, giống Tiểu Yến Tử ở phòng khách bay vài vòng: “Học luyện võ! Đánh người xấu! Tiểu Thụ quá giỏi!”