Diệp Tinh Bắc tức khắc bật cười, sờ sờ đầu cậu: “Ngoan!”
Ô tô chậm rãi dừng lại, Cố Trì quay đầu lại nhìn Cố Quân Trục: “Thiếu gia, tới rồi, tôi đi kêu cửa.”
Cố Quân Trục gật đầu.
Cố Trì xuống xe.
Một lát sau, Cố Trì trở về, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, người Dịch gia mời chúng ta đi vào.”
Mấy người đi theo quản gia Dịch gia, đi vào biệt thự Dịch.
Biệt thự Dịch gia rất lớn, trang hoàng xa hoa
.
Đi vào phòng khách, quản gia đưa bọn họ tới trước mặt một đôi nam nữ nhìn qua hơn năm mươi tuổi, cung kính nói: “Lão gia, lão phu nhân, tôi đã mang người lại đây.”
Dịch lão gia tử ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích.
Dịch lão phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, trên dưới đánh giá vài lần, đảo mắt nhìn về phía Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, “Các người là phụ huynh của mấy đứa nhỏ?”
Diệp Tinh Bắc nói: “Tôi là mẹ đứa bé.”
Dịch lão phu nhân thở dài: “Cô gái, cháu ngoại nhà tôi đả thương con trai cô, là cháu ngoại tôi không đúng, nhưng mẹ của cháu ngoại tôi, lúc sinh nên xuất huyết nhiều mà qua đời, ba con bé bận công tác, không có thời gian quản con bé, cháu ngoại tôi là đứa bé đáng thương, con bé đánh người, là con bé không đúng, nhưng con bé chính là cái con nít, chúng ta làm người lớn, phải thuyết phục giáo dục con bé, không thể cùng một đứa bé chấp nhặt, cô nói đúng không?”
Diệp Tinh Bắc hết chỗ nói rồi.
Đúng hay không?
Đương nhiên không đúng!
Cháu ngoại nhà các người là đứa bé đáng thương, là có thể đánh con nhà người ta?
Đây là logic cường đạo gì?
Không đợi Diệp Tinh Bắc phản bác, Dịch lão phu nhân liền nhìn quản gia nhà bọn họ một cái.
Thi thoảng cũng có phụ huynh học sinh mang theo con họ tìm tới cửa, quản gia xử lý loại chuyện này đã có kinh nghiệm.
Ông quay đầu đi ra ngoài, rất nhanh xách một cái túi tiến vào, đặt túi ở bên chân Diệp Tinh Bắc
Dịch lão phu nhân nhìn Diệp Tinh Bắc nói: “Cô gái, nơi này là hai vạn đồng tiền, là tôi bồi thường tiền thuốc men cho con nhà các người, nếu các người còn cảm thấy thiếu, bệnh viện đưa thuốc, cô đưa hết đơn thuốc cho quản gia chúng ta, chúng ta bồi thường gấp ba!”
Dịch gia là nhà quan lại.
Chồng bà từng là quan lớn ở kinh thành, bà ở dưới cái bóng chồng bà, kinh doanh một công ty đa quốc gia, mỗi năm thu vào xa xỉ.
Sau khi lớn tuổi, bà tìm giám đốc chuyên nghiệp xử lý, tuy không kiếm nhiều bằng chồng bà, nhưng tại đây Giang Thành, cũng gọi là kha khá.
Hơn nữa, con rể bà là Phó Thính Trưởng, là môn sinh đắc ý của chồng bà, là một tay ở Giang Thành này
Con gái bà chỉ để lại một đứa cháu là Dịch Hinh Linh.
Con gái bà sau khi xuất huyết nhiều mà chết, hai vợ chồng già bọn họ cưỡng bách con rể bọn họ đáp ứng, để cho cháu gái theo họ bọn họ, theo con gái bọn họ.
Bọn họ là nghĩ, sau khi chờ Dịch Hinh Linh lớn lên, kén rể một người con rể, sinh con liền theo họ Dịch gia bọn họ, về sau Dịch gia bọn họ sẽ không chặt đứt hương khói.
Ôm ý nghĩ như vậy, bọn họ đối với Dịch Hinh Linh sủng ái có thêm, hữu cầu tất ứng.
Dần dà, liền khiến đứa nhỏ này có chút tùy hứng.
Lúc bắt đầu, Dịch Hinh Linh ở trong trường học chọc họa, giáo viên cùng phụ huynh tìm tới cửa, bọn họ còn có chút bất an.
Nhưng số lần nhiều, bọn họ cũng chết lặng.
Cùng lắm là con nít đánh nhau mà thôi, đứa bé nào mà không nghịch ngợm?
Dù sao cũng không phải đại sự, bọn họ bồi thường chút tiền, nói vài câu hay, đại sự hóa tiểu, việc nhỏ hóa, cũng không có gì ghê gớm.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ giáo dục Dịch Hinh Linh vài câu.
Mỗi lần Dịch Hinh Linh gây ra họa, bọn họ đều sẽ răn dạy Dịch Hinh Linh một hồi.
Nhưng mỗi lần bọn họ giáo huấn Dịch Hinh Linh, Dịch Hinh Linh liền khóc lóc muốn mẹ.