Ông nói lời này, là nhìn Cố Quân Trục nói.
Diệp Tinh Bắc đoán không sai.
Bác sĩ này, chính là xem cô trở thành mẹ kế ác độc
Trong lòng còn nghĩ, hiện tại các tiểu cô nương vì gả vào hào môn, cái gì cũng không để ý.
Nhìn qua cô gái nhiều lắm mười tám mười chín tuổi, đã làm mẹ kế cho đứa bé bảy tám tuổi
Làm mẹ kế coi như mẹ kế đi, còn không tốt với con trai người ta, xem đánh con người ta thảm thế nào.
Nếu không phải khí thế trên người Cố Quân Trục thật là kinh người, vừa thấy liền phi phú tức quý, cao cao tại thượng, còn lạnh băng căng ngạo, cự người ngàn dặm, không phải loại bá tính bình dân như bọn họ có thể chọc, ông thật muốn báo nguy bắt người.
Diệp Tinh Bắc không giải thích, bác sĩ nói những việc cần chú ý cô đều nghiêm túc ghi nhớ, sau đó cáo từ rời đi.
Trên xe, cô lật báo cáo Lăng Việt trong tay ra kiểm tra, tức đến tay phát run.
Bác sĩ là đưa Lăng Việt tới phòng kiểm tra để kiểm tra, cô ở ngoài phòng chờ, trên người cậu bé rốt cuộc bị thương thành cái dạng gì, cô không thấy được.
Trên báo cáo kiểm tra viết rành mạch, trên người đứa bé ứ ngân nhiều ít chỗ, bầm tím nhiều chỗ.
Diệp Tinh Bắc quả thực sợ ngây người.
CÔ vẫn luôn cho rằng, con nít đánh nhau, chỉ là nắm tóc cho cái tát, cào mặt.
Không nghĩ cô bé tên Dịch Hinh Linh kia hung tàn như vậy, đánh đứa bé thành như vậy.
Nghĩ vậy tất cả vết thương trên người đứa bé đều là chịu thay con trai cô, nếu không phải đứa nhỏ này chống đỡ, những quyền cước đó đều sẽ dừng ở trên người con trai cô, tâm cô đều run lên.
Con trai cô mới năm tuổi, kiều nộn giống nụ hoa, cô ngày thường nói chuyện đều không nỡ lớn tiếng với con trai.
Bọn họ ra nặng tay như vậy, con trai cô tay nộn chân nộn, còn không bị bọn họ đánh chết?
Diệp Tinh Bắc nghĩ mà sợ ra một thân mồ hôi lạnh, mặt đều dọa trắng.
Cô ném báo cáo kiểm tra xuống, lột quần áo của con trai cô ra, từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra.
Cậu bé có chút thẹn thùng, đỏ mặt nắm chặt quần áo của mình: “Mẹ, ở bên ngoài không cởϊ qυầи áo, xấu hổ xấu hổ……”
“Không có việc gì, để mẹ xem, không thẹn thùng.” Diệp Tinh Bắc một lòng treo ở giữa không trung, khó chịu lợi hại, không màng cậu bé giãy giụa, tỉ mỉ kiểm tra.
Cậu bé vừa thẹn thùng vừa ngứa, nhắm chui vào trong l*иg ngực Cố Quân Trục: “Ba ba cứu mạng! Ba ba cứu mạng!”
Cố Quân Trục cười xoa đầu cậu bé, “Để mẹ xem con, không cho mẹ con thấy rõ ràng, ba cũng không thể nào cứu được con.”
Nhìn thấy một nhà ba người thân mật dựa vào nhau, Lăng Việt trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Diệp Tinh Bắc kiểm tra con trai một lần, phát hiện trên người con trai không có vết thương.
Cô lại xoay người nhìn Lăng Việt.
Cô muốn nhìn vết thương trên người Lăng Việt một chút, lại cảm thấy Lăng Việt đã tám tuổi, khẳng định còn thẹn thùng hơn con trai cô, đại khái ngượng ngùng để cô xem.
Quả nhiên, Lăng Việt nhận thấy được ý đồ của cô, trên mặt lộ ra thần sắc thẹn thùng, rụt rụt sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Dì, cháu không đau.”
Diệp Tinh Bắc bật cười, sờ sờ đầu cậu: “Ngoan, cảm ơn Tiểu Việt giúp Tiểu Thụ, chờ dì cùng chú xả giận thay cháu và Tiểu Thụ, cháu đến nhà dì, dì làm đồ ăn ngon cho Tiểu Thụ!”
“Vâng vâng,” Cậu bé dùng sức gật đầu nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẹ nấu canh uống ngon nhất! Em một hơi có thể uống ba chén!”
Cậu bé giơ ba ngón tay nhỏ trắng nõn lên, đưa tới trước mắt Lăng Việt.
Lăng Việt mím môi mỉm cười, nhìn Diệp Tinh Bắc chờ đợi cậu hồi đáp, chần chờ rốt cuộc hạ quyết tâm, gật gật đầu: “Cảm ơn dì.”