Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc đu2q hai đứa nhỏ lên trên xe.
Cố Quân Trục đưa địa chỉ Dịch gia cho Cố Trì, ô tô đi đến biệt thự Dịch gia.
Trên xe, cậu bé ngồi ở trong l*иg ngực Cố Quân Trục, bởi vì bên người có ba mẹ cậu yêu nhất, còn có bạn mà cậu thích nhất, không hề cảm thấy tủi thân vì bị cào rách mặt, mà giống như con gả, vẫn luôn ríu rít không ngừng nói chuyện.
Nhưng thật ra Lăng Việt, ngồi ở bên người Diệp Tinh Bắc, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, trên mặt che giấu thống khổ.
Diệp Tinh Bắc quan tâm hỏi: “Tiểu Việt, có phải cháu không thoải mái ở đâu?”
Cậu bé con kia cũng lập tức im miệng, quan tâm nhìn Lăng Việt.
Lăng Việt không được tự nhiên mím môi: “Cháu không có việc gì, dì ạ.”
“Khẳng định là bị Dịch Hinh Linh đánh đau!” Cậu bé con kia vốn hưng phấn liền suy sụp xuống, áy náy nói: “Dịch Hinh Linh đánh con mấy bàn tay, đã bị anh Tiểu Việt kéo ra, anh Tiểu Việt che con ở phía sau anh ấy, con không bị sao hết, Dịch Hinh Linh bắt lấy đầu tóc anh Tiểu Việt, đá anh Tiểu Việt vài cái.”
Diệp Tinh Bắc nghe xong, tức khắc lo lắng không thôi, quay đầu nhìn Cố Quân Trục: “Nếu không đến bệnh viện kiểm tra một chút trước?”
Đứa bé nhỏ như vậy, vạn nhất bị đánh hỏng rồi làm sao bây giờ?
Dịch gia chạy không được, khi nào cũng có thể đi tìm bọn họ tính sổ.
Còn con nít bị thương không thể chậm trễ.
Cố Quân Trục gật đầu, phân phó Cố Trì: “Tiểu Trì, đến bệnh viện trước.”
Nếu vết thương nghiêm trọng, lấy báo cáo nghiệm thương, càng phải đến Dịch gia lý luận.
Hành động của Dịch Hinh Linh, nếu nói nhẹ, là mấy đứa nhóc đánh nhau.
Nếu nói nặng, chính là bạo lực học đường.
Con trai nhà bọn họ được chăm rất tốt, hướng ngoại hoạt bát, vô tâm không phổi, bị đánh còn có thể vui mừng như vậy.
Nhưng nếu gặp được đứa bé tâm lý yếu ớt, nói không chừng sẽ làm đứa bé kia để lại bóng ma tâm lý, ảnh hưởng nhân cách đứa bé cùng vận mệnh cả đời về sau.
Lại chính là, con nít giống Dịch Hinh Linh, lần này đánh con trai nhà anh, nhà bọn họ nếu không cho Dịch Hinh Linh một cái giáo huấn, đánh Dịch Hinh Linh cho đau, cho sợ, về sau Dịch Hinh Linh nhất định sẽ theo dõi con nhà bọn họ, nói không chừng thấy con của bọn họ một lần liền đánh một lần.
Đối với loại chuyện này, Cố Quân Trục nửa điểm cũng không thể nhẫn!
Tới bệnh viện, bác sĩ theo yêu cầu của Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, kiểm tra toàn thân cho Lăng Việt.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ kia dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, bị khí thế Cố Quân Trục chấn nhϊếp, ông rốt cuộc không nói cái gì, chỉ là ngữ khí cũng vô cùng quái dị: “Đứa nhỏ này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, đứa bé tám tuổi, chỉ cao bằng đứa bé sáu tuổi bình quân, còn có thiếu máu nghiêm trọng, về sau phải cho bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé mới được.”
Diệp Tinh Bắc xem ánh mắt quái dị của bác sĩ kia liền biết, ở trong đầu bác sĩ kia không biết vừa hiện ra bộ phim gia đình cẩu huyết như nào.
Tám phần thấy cô tuổi trẻ, xem cô trở thành mẹ kế ngược đãi Lăng Việt.
Chỉ là người xa lạ, Diệp Tinh Bắc cũng không cần thiết giải thích với ông ta.
Bác sĩ dặn dò, cô đều nghiêm túc nghe tất cả, quyết định sau khi mang Lăng Việt về, phải tẩm bổ thân thể cho cậu.
Khi nào mẹ kế cậu tới cửa muốn người, cô lại để Lăng Việt trở về nhà cậu.
Chờ cậu trở về nhà cậu, cô cũng có thể làm canh cho Lăng Việt ăn lót dạ, để con trai cô đưa tới lớp học cho Lăng Việt.
“Còn có trên người đứa nhỏ này,” bác sĩ tiếp tục nói: “Nhiều chỗ bị bầm tím, tuy rằng không gãy tay gãy chân, nhưng vết thương cũng rất nghiêm trọng, tôi đã thoa thuốc tốt nhất, sau khi về nhà, để đứa bé nghỉ ngơi, mấy ngày nay đừng vận động kịch liệt.”
Ông khựng lại, ho khan một tiếng, nhịn không được lại nói: “Con nít bảy tám tuổi nghịch ngợm là bình thường, các người làm phụ huynh, giáo dục bằng cách thuyết phục là chủ yếu, có thể không động thủ, tận lực không động thủ, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất đến tâm lý trưởng thành của đứa trẻ.”