“Có, chị chờ một lát, tôi giúp chị tra một chút.” Lâm Nhã Tĩnh lấy điện thoại di động ra, tra tìm số di động của mẹ Lăng Việt.
Tìm được số di động của mẹ Lăng Việt, nói cho Diệp Tinh Bắc, cô thu hồi di động nói: “Mẹ Dập Dương, tôi còn có việc, bên này nếu chị không có chuyện gì, tôi đi về trước.”
Sau khi từ biệt, cô rời đi như chạy trốn.
Cô cảm thấy, mẹ Diệp Dập Dương tuy rằng lúc bắt đầu, cảm xúc có chút kích động phẫn nộ, nhưng mà người rất dịu dàng rất hiền hoà, cô không cảm thấy sợ hãi.
Cô sợ là sợ người đàn ông bên cạnh mẹ Diệp Dập Dương kìa.
Người đàn ông kia, hẳn là ba Diệp Dập Dương nhỉ?
Rốt cuộc, hai cha con nhìn qua rất giống nhau.
Người đàn ông kia, một lời chưa phát, nhưng trên người anh có loại khí thế sắc bén bức người, làm cô cảm thấy lo lắng đề phòng, mỗi khi nói một chữ đều thật cẩn thận, so với đối mặt với hiệu trưởng còn sẽ sợ hãi hơn.
Cô mạc danh có loại cảm giác, người đàn ông kia, khẳng định không phải người thường!
Bà ngoại Dịch Hinh Linh mọi việc luôn luôn thuận lời, lần này gặp gặp phải cả nhà Diệp Dập Dương, sợ là phải chịu khổ.
Sau khi nhìn theo Lâm Nhã Tĩnh rời đi, Diệp Tinh Bắc gọi cho mẹ kế Lăng Việt một cú.
Sau khi điện thoại được bắt máy, Diệp Tinh Bắc đơn giản giới thiệu tình huống bên này một chút, đối với Lăng Việt bởi vì con trai cô bị thương, tỏ vẻ xin lỗi cùng cảm ơn, đưa ra ý muốn muốn cho Lăng Việt đến nhà cô ở vài ngày, cho cô chăm sóc.
Điện thoại bên kia, mẹ kế của Lăng Việt mẹ kế vô cùng lãnh đạm, chỉ đơn giản nói câu “Tôi đã biết”, liền cắt đứt điện thoại.
Diệp Tinh Bắc cầm di động bị cắt đứt, ngốc vài giây.
Vị mẹ kế của Lăng Việt thật đúng là…… Ngay cả công phu bên ngoài cũng không làm!
Trước mặt người ngoài, cô ta còn lãnh đạm như vậy, ở nhà, cô ta đối xử với đứa bé Lăng Việt như thế nào?
Cô nhịn không được sờ sờ đầu Lăng Việt, hỏi câu không nên hỏi nói: “Tiểu Việt, mẹ kế cháu có ngược đãi cháu không?”
Sau khi hỏi xong, cô có chút hối hận.
Hôm nay đây là ngày đầu tiên gặp mặt con trai nhà người ta, thật sự không thích hợp hỏi câu này.
Nghe Diệp Tinh Bắc hỏi chuyện, Tiểu Thụ lập tức khẩn trương nhìn về phía Lăng Việt.
Lăng Việt sửng sốt, lắc đầu, “Không có, cô ta không có ngược đãi cháu.”
Cô chỉ là xem cậu như không khí, làm như không thấy.
Cậu đã nhìn thấy ở trên sách.
Trên sách nói, hành động của mẹ kế đối với cậu, là lãnh bạo lực.
So với bạo lực càng đáng sợ hơn, gϊếŧ người vô hình.
Nhưng cậu lại không chỗ nói hết.
Rốt cuộc, mẹ kế cậu cũng không đánh cậu, không mắng cậu, cũng không ngược đãi cậu.
Người ngoài thấy, có lẽ còn sẽ khen ngợi một câu, mẹ kế này khoan hồng độ lượng.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, lãnh bạo lực có bao nhiêu đáng sợ.
Cho nên cậu mới thích cậu bạn ngồi cùng bàn.
Cậu bạn ngồi cùng bàn cùng lúc không quen thuộc không thích nói chuyện, nhưng sau khi quen thuộc, là tiểu lảm nhảm.
Sau khi hai người quen thuộc, cậu bạn ngồi cùng bàn với cậu chuyện gì đều nói với cậu.
Ở nhà, mẹ kế cùng hai em gái của mẹ kế, ai cũng không để ý tới cậu, một câu cũng không nói với cậu.
Con cái của họ cũng không hề nói với cậu một câu.
Ở trong ban, cậu nhỏ tuổi hơn các bạn học khác, vóc dáng lùn, còn là học sinh xếp lớp, không có biện pháp dung nhập bọn họ.
Thẳng đến cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn chuyển tới trong ban cậu, cậu mới có đồng bọn.
Cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn cậu là tiểu thái dương, chỉ có lúc ngồi với bạn nhỏ ngồi cùng bạn với cậu, cậu mới cảm giác mình không phải một người cô đơn.
Cậu thích cậu bạn ngồi cùng bàn, xem bạn nhỏ cùng bạn như em trai.
Buổi chiều lúc sắp tan học, nhìn thấy Dịch Hinh Linh đánh bạn ngồi cùng bàn với cậu, cậu không chút do dự liền đi lên can ngăn.
Chỉ là, Dịch Hinh Linh lớn tuổi hơn bọn họ, vóc dáng cao, thân thể tráng, nghe nói còn học Tae Kwon Do năm sáu năm.
Cậu tuy rằng là nam sinh, cũng không thể đánh lại Dịch Hinh Linh, ngược lại bị Dịch Hinh Linh đánh.
Cậu có thể làm, chính là che bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu ở phía sau, để Dịch Hinh Linh đánh cậu.
Bạn nhỏ cùng bàn quá nhỏ, chỉ có năm tuổi mà thôi, tay nhỏ chân nhỏ, đánh hỏng rồi làm sao bây giờ?
Cậu tuổi tác lớn, tương đối chịu được một chút.