Chính là đau lòng.
Đau lòng hận không thể kéo người đả thương con trai cô lại đây, hung hăng tát mấy bàn tay, tát đến hộc máu cũng giải không được hận.
“Chúng tôi thật không có biện pháp,” Lâm Nhã Tĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bà ngoại Dịch Hinh Linh nói, về sau con của bọn họ nếu ở trường học gây ra họa, không cần chúng ta quản, bảo chúng ta đưa địa chỉ nhà bà ấy, cho các phụ huynh có con bị cháu ngoại bà ấy khi dễ, để cho bọn họ tới đi tìm bà ấy, bà ấy tự mình nhận lỗi cho hai ngươi.”
Lâm Nhã Tĩnh vừa nói, một bên đưa cho Diệp Tinh Bắc một tờ danh thϊếp tinh xảo, “Mẹ Dập Dương, đây là địa chỉ nhà Dịch Hinh Linh, nếu không có đi tìm bọn họ, nhưng mà……”
Cô ta muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát mới nói: “Tôi nghe nói, một tay Giang Thành chúng ta, là môn sinh đắc ý của ông ngoại Dịch Hinh Linh, hai người…… Ai……”
Cô ta nói một nửa, không nói thêm gì nữa, cúi đầu sờ sờ đầu cậu bé, “Diệp Dập Dương, Dịch Hinh Linh không nghe lời, về sau chúng ta cách Dịch Hinh Linh kia xa một chút, được không?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lâm Nhã Tĩnh mỉm cười với cậu, ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh Bắc, hâm mộ nói: “Mẹ Dập Dương chị thật là hạnh phúc, bạn nhỏ Diệp Dập Dương đặc biệt thông minh, là tiểu thiên tài, chị nhìn qua nhiều lắm hai mươi tuổi, con trai lại lớn như vậy, nếu chị không nói, tô9 còn tưởng rằng chị là chị Diệp Dập Dương.”
Diệp Tinh Bắc miễn cưỡng cười cho có lệ với cô, vô tâm tình cùng cô hàn huyên.
Lâm Nhã Tĩnh cũng nhìn ra cô không kiên nhẫn, ngượng ngùng mỉm cười, “Thật xin lỗi, mẹ Dập Dương, nhà đứa bé kia, ngay cả hiệu trưởng chúng ta đều không thể trêu vào, chúng ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, trước kia cũng không phải không có phụ huynh đi tìm nhà bọn họ, nhà bọn họ cũng hảo ngôn hảo ngữ xin lỗi, nên bồi thường bồi thường, nhưng Dịch Hinh Linh chính là dạy mãi không sửa, cô bé cũng chỉ là đứa bé mới mười một tuổi, ai cũng không có biện pháp với cô bé.”
“Mười một tuổi?” Diệp Tinh Bắc nhíu mày: “Lớp 3, không phải chín tuổi sao?”
“Không phải tất cả đều chín tuổi, có đi học sớm, cũng có đi học muộn, Dịch Hinh Linh khi còn nhỏ thân thể không tốt, đi học muộn, chín tuổi mới đọc năm nhất,” Lâm Nhã Tĩnh nhìn Lăng Việt đứng ở bên người Diệp Dập Dương bên người, trong mắt hiện lên vài phần thương hại: “Lăng Việt đi học liền sớm, sáu tuổi học năm nhất, năm nay tám tuổi.”
Diệp Tinh Bắc theo ánh mắt cô nhìn qua.
Lăng Việt nhìn thấy Diệp Tinh Bắc nhìn cậu bé, có chút co quắp, thân mình cứng đờ, nhìn Diệp Tinh Bắc vấn an: “Dì khỏe.”
“Ngoan,” Diệp Tinh Bắc thu hồi phẫn nộ cùng nôn nóng trong lòng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Cảm ơn cháu giúp Tiểu Thụ.”
“Không khách khí ạ,” Khuôn mặt thanh tú của Lăng Việt căng hết cỡ, lễ phép nói: “Tiểu Thụ là bạn ngồi cùng bàn với cháu, cháu rất thích em ấy, chúng cháu giúp đỡ cho nhau là việc nên làm.”
“Phải!” Cậu bé bắt lấy tay Lăng Việt, vẻ mặt kiêu ngạo: “Mẹ, anh Tiểu Việt là bạn tốt nhất của con, anh Tiểu Việt giúp con, về sau con cũng giúp anh Tiểu Việt, chúng con là anh em sinh tử!”
Anh em sinh tử?
Diệp Tinh Bắc co rút khóe miệng.
Không biết Cố Thanh Nhuận có thể trị tật dùng từ ngữ lộn xộn của con trai cô không?
Cô nhìn ra được, con trai cô rất thích Lăng Việt, vì có được bạn nhỏ Lăng Việt mà kiêu ngạo.
Ở nước Z, con trai cô vẫn luôn ru rú trong nhà, bên người không có bạn nhỏ cùng tuổi nào, cũng không đến nhà trẻ đi học.
Con trai cô chưa bao giờ có bạn.
Lúc trước, cô vẫn luôn cho rằng, cô chăm sóc con trai cô rất tốt.
Sau khi tới Giang Thành, cô mới phát hiện, lúc trước cô chăm sóc cuộc sống của con trai cô rất tốt, nhưng mà lại xem nhẹ thế giới tinh thần của con trai cô.