Cậu bé chỉ huy Cố Quân Trục đến gần Tuyết Nặc vài bước, hứng thú bừng bừng cùng Tuyết Nặc hàn huyên vài câu.
Tuyết Nặc nói rất ít, nhưng nhìn ra được, cậu rất thương yêu tiểu chủ tử này.
Sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, Cố Quân Trục ôm cậu bé lên xe, chạy tới khách sạn lớn Giang Thành.
Sau khi tới phòng Cố Quân Trục đã đặt, khóe miệng Diệp Tinh Bắc nhịn không được co rút.
Cô nhìn thấy…… Cố Thanh Nhuận!
Chính là bác sĩ tư nhân mà Cố Quân Trục đặc biệt khoe khoang là thiên tài.
Sau khi cậu bé nhìn thấy Cố Thanh Nhuận, hai mắt tỏa ánh sáng, thân mật kêu: “Anh Thanh nhuận khỏe!”
Cố Thanh Nhuận mỉm cười gật đầu, “Tiểu thiếu gia khỏe.”
Chào hỏi qua với bạn nhỏ Diệp Dập Dương, Cố Thanh Nhuận nhìn về phía Diệp Tinh Bắc: “Thiếu phu nhân, đêm nay tôi chăm sóc tiểu thiếu gia ăn cơm, phàm là đồ ăn tiểu thiếu gia ăn qua mà không bị dị ứng, tôi đều sẽ lưu lại, sau khi tổng hợp lại, tôi sẽ giao cho ngài, về sau ngài liền có thể yên tâm để tiểu thiếu gia ăn.”
Diệp Tinh Bắc cảm kích nhìn anh nói: “Phiền toái cho anh, cảm ơn anh!”
“Không khách khí!” Cố Thanh Nhuận gật đầu mỉm cười, “Đây đều là thiếu gia nói cho tôi, tất cả đều là tôi nên làm.”
“……” Diệp Tinh Bắc nghe hiểu.
Ý sau lưng chính là nói, cô muốn cảm ơn, thì cảm ơn Cố Quân Trục.
Cô càng không muốn cảm ơn!
Cô chẳng những không cảm ơn, còn quay đầu cho Cố Quân Trục cái liếc mắt.
Nhận tình ai, cũng không cần nhận tình của anh!
Hừ!
Cố Quân Trục nhìn cô cười, “Bà xã, ở trước mặt nhiều người như vậy, em vứt mị nhãn cho anh làm gì? Bị người thấy được rất không tốt?”
Bạn nhỏ Diệp Dập Dương vốn đang cùng Tuyết Nặc nói chuyện, nghe anh nói xong, quay đầu lại một cái “vυ't”, tò mò nhìn Diệp Tinh Bắc.
Cậu bé còn chưa có xem qua mẹ vứt mị nhãn đâu!
Diệp Tinh Bắc đỏ mặt, xoay Cố Quân Trục qua, trừng anh: “Con nít còn ở đây, anh nói bậy cái gì?”
“Đúng vậy,” Cố Quân Trục cái bổn đứng đắn, “Hài tử ở đâu, ngươi đừng loạn vứt mị nhãn, vạn nhất ta cầm giữ không được, làm ra điểm thiếu nhi không nên sự tình nhưng như thế nào được?”
“……” Diệp Tinh Bắc cắn răng: “Cố, Quân, Trục! Anh không nói lời nào không ai bảo anh là người câm!”
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ với ba!” Cậu bé bị Cố Quân Trục ôm vào trong ngực dùng sức ôm cổ Cố Quân Trục, xoay mặt nhìn Diệp Tinh Bắc nói: “Mẹ, trên sách nói, quay đầu mỉm cười bách mị sinh, vứt mị nhãn là lời hay, là ba khen mẹ xinh đẹp! Mẹ đừng mắng ba!”
“……” Diệp Tinh Bắc đột nhiên nhào qua Cố Quân Trục, bóp chặt cổ Cố Quân Trục: “Cố Quân Trục, anh dám cướp con trai tôi, tôi liều mạng với anh!”
Cậu bé nhìn ra Diệp Tinh Bắc là đang cùng Cố Quân Trục đùa giỡn, tức khắc “Khanh khách” cười rộ lên, mở hai cánh tay nhỏ, bổ nhào vào trong l*иg ngực Diệp Tinh Bắc: “Mẹ, con và ba đều là của mẹ! Ba, ba mau ôm mẹ!”
Cố Quân Trục biết nghe lời phải, nhìn thấy Diệp Tinh Bắc ôm cậu bé vào trong l*иg ngực, anh duỗi tay ôm Diệp Tinh Bắc vào trong l*иg ngực, cúi đầu hôn hôn cái trán của Diệp Tinh Bắc, lại hôn hôn cái trán của cậu bé.
Cậu bé bị Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc kẹp ở bên trong, trước người là mẹ, phía sau là ba, cậu tức khắc cười không dừng được, nụ cười trên mặt còn xán lạn hơn ánh mặt trời, ngọt hơn cả mật ong.
Nhìn thấy con trai cười vui vẻ như vậy, Diệp Tinh Bắc vừa vui mừng, vừa chua xót.
Cô biết, con trai của cô có bao nhiêu khát vọng tình thương của cha.
Trước kia không có Cố Quân Trục, cậu bé không ở trước mặt cô biểu hiện ra bộ dáng khát vọng cha.
Hiện tại có Cố Quân Trục, cậu bé hận không thể biến thành keo dán dán ở trên người Cố Quân Trục, không muốn tách ra khỏi Cố Quân Trục.
Nhìn gương mặt con trai cười đến xán lạn ngọt ngào, Diệp Tinh Bắc nhịn không được cúi đầu hôn hôn cậu.
Vì con trai, cô liều mạng!
Mặc kệ về sau Cố Quân Trục kia có bao nhiêu phiền, vì con trai, cô nhất định cùng anh đấu tranh…… À, không, không phải, là giả làm vợ chồng!