“Thật tốt quá!” Giang Tư Du kích động khó có thể tự ức, cúi đầu nhìn trên người: “Chị phải trở về đổi bộ quần áo.”
“Vâng.” Giang Lăng Ngữ thân mật níu cánh tay Giang Tư Du: “Đi, em đi với chị! Chị, chị vốn là đại mỹ nhân.quốc sắc thiên hương, lại trang điểm một chút, khẳng định có thể mê hoặc anh họ hai không chị không cưới! Chờ chị gả cho anh họ hai, hai người chúng ta liền không cần lại xem sắc mặt Diệp Tinh Bắc để sống!”
Tuy rằng Giang Tư Du cảm thấy trong lòng, cho dù về sau cô gả cho Tạ Cẩm Phi, cũng không liên quan gì đến Giang Lăng Ngữ.
Nhưng hiện tại, bát tự của cô cùng Tạ Cẩm Phi còn chưa có.
Chuyện về sau , nói không chừng còn cần Giang Lăng Ngữ hỗ trợ, hiện tại nhất định phải dỗ Giang Lăng Ngữ trước.
Cô trở tay níu cánh tay Giang Lăng Ngữ, thân thân mật mật nói: “Chị bảo đảm! Chỉ cần chị có thể gả cho anh họ hai, chị khiến cho anh họ hai giúp em giật dây, cũng tìm một thanh niên tài tuấn cho em! Bạn của anh họ hai đều là danh môn quý thiếu, để anh họ hai giúp em giật dây, khẳng định có thể tìm cho em người đàn ông cực tốt!”
“Vâng,” Giang Lăng Ngữ vui vẻ cười, oai oai đầu, thân mật gối đầu lên đầu vai Giang Tư Du: “Chị, hạnh phúc của em, tất cả đều trông cậy vào chị, chị nhất định phải cố lên!”
Bên này, hai chị em bàn tính, triển vọng tương lai tốt đẹp của các cô.
Bên kia, Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc cũng thương lượng xong, mang theo Tiểu Thụ đến khách sạn lớn Giang Thành ăn cơm.
khách sạn lớn Giang Thành là khách sạn tốt nhất Giang Thành.
Sáng sớm Cố Quân Trục đã nói với cậu bé, buổi tối mời cậu bé đến khách sạn tốt nhất Giang Thành ăn cơm.
Lúc ô tô dừng ở ngoài cửa trường học, rất nhiều bạn nhỏ đã ở ngoài cửa trường học chờ phụ huynh tới đón.
Diệp Dập Dương tiểu bằng hữu nhận ra Cố Quân Trục xe, hẹn gặp lại với thầy giáo, liền mang cặp sách nhỏ, vội chạy tới ô tô.
Cố Quân Trục mới vừa xuống xe, cậu bé liền nhào vào trong l*иg ngực anh, tứ chi cùng sử dụng, giống như koala bò lên người anh, giọng sữa mềm mại ngọt muốn ngán người chết, “Ba ba, ba ba, con rất nhớ ba!”
Cố Quân Trục cười cúi người bế cậu lên, ở trên khuôn mặt phấn nộn của cậu bé hôn một cái: “Bảo bối, ba cũng nhớ con!”
Cậu bé vươn hai cánh tay nhỏ ôm cổ Cố Quân Trục , cả người đều ăn vạ trong l*иg ngực Cố Quân Trục, nhìn qua hận không thể trực tiếp chui vào trong thân thể Cố Quân Trục.
Diệp Tinh Bắc cũng xuống xe, vỗ mông nhỏ của cậu, ăn giấm: “Chỉ cần ba, không cần mẹ có phải không?”
Cậu bé cười hì hì, ôm cổ Cố Quân Trục, xoay thân mình nhỏ, ở trên mặt Diệp Tinh Bắc hôn một cái, “Ba sức lực lớn, để ba ôm, mẹ công tác một ngày vất vả, mẹ cần nghỉ ngơi!”
“……” Diệp Tinh Bắc lại vỗ mông nhỏ của cậu một chút, “Con quỷ linh tinh!”
Thấy vẻ mặt ghen tuông của Diệp Tinh Bắc, cậu bé vốn còn muốn lại dỗ Diệp Tinh Bắc vài câu, lúc liếc mắt nhìn thấy Tuyết Nặc đứng ở phía sau Diệp Tinh Bắc cách đó không xa, mắt to đen nhánh xinh đẹp đột nhiên sáng ngời, giòn tan kêu: “Anh Tuyết Nặc!”
Tuyết Nặc nhìn cậu, khờ khạo mỉm cười.
Cậu bé cao hứng quơ chân múa tay: “Anh Tuyết Nặc, anh tới khi nào thế? Anh Vũ Nặc đâu?”
Cố Quân Trục ôm cậu bé, đôi mắt nhìn Tuyết Nặc, híp híp mắt.
Anh Vũ Nặc ?
Có Tuyết Nặc mát xa chân bà xã anh còn chưa đủ, còn có cả Vũ Nặc?
Không biết đó là nhân vật như thế nào?
Có điều…… Tiểu Thụ gọi Tuyết Nặc là “Anh”.
Này rất không tồi.
Bảo vệ của bà xã anh, có cùng bối phận với Tiểu Thụ.
Như vậy, thấp hơn anh và bà xã anh mổ lứa.
Một bảo vệ nguyện ý làm vãn bối, khẳng định không có ý tưởng gì với bà xã anh.
Bởi vì cách gọi của cậu bé đối với Tuyết Nặc, cảnh giác của Cố Quân Trục đối với Tuyết Nặc, lại giảm đi mấy phần trăm.