Vì lưu lại danh sách cho bạn nhỏ Diệp Dập Dương, Cố Thanh Nhuận nhìn cậu, để cậu từ từ ăn.
Bữa cơm này ăn rất chậm.
Ăn đến một nửa, di động Diệp Tinh Bắc vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, cầm di động đứng lên, nói với Cố Quân Trục: “Em đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Quân Trục đang muốn nói cái gì, di động anh cũng vang lên.
“Đi thôi, đừng đi xa, chú ý an toàn.” Dặn dò Diệp Tinh Bắc một tiếng, anh cũng lấy điện thoại di động ra.
Diệp Tinh Bắc nghe di động, đi ra khỏi phòng.
Điện thoại là một trợ lý của cô gọi tới, tìm cô nói công sự.
Diệp Tinh Bắc một bên thảo luận với đối phương, một bên cầm di động nhàn nhã dạo bước.
Bất tri bất giác, hơn mười phút qua đi.
Công sự nói xong, cắt đứt di động, Diệp Tinh Bắc ngẩng đầu, phát hiện cô đã đi tới hành lang khác.
Cô quay đầu trở về, một thiếu niên lung lay nghênh diện đi tới chỗ cô.
Lúc hai người sắp gặp thoáng qua, thiếu niên dưới chân lảo đảo, đột nhiên ngã về phía Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc vội vàng duỗi tay đỡ lấy cậu bé.
Thiếu niên nhìn qua cùng lắm mười sáu bảy tuổi, bộ mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, da thịt như ngọc, ngũ quan tinh xảo, dáng người tinh tế nhu nhược, có loại mỹ lệ sống mái mạc biện.
Giờ phút này, sắc mặt cậu ta trắng bệch, trên trán một lớp mồ hôi, thân mình kịch liệt run rẩy, hàm răng cắn “Cộc cộc” vang lên.
Diệp Tinh Bắc nhíu mày hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cần hỗ trợ không?”
“Em, em không có việc gì……” Thiếu niên thở phì phò, ngước mắt nhìn Diệp Tinh Bắc, cầu xin nói: “Chị, em có chút không thoải mái, anh em ở phòng bao cuối cùng, chị có thể đỡ em qua đó không?”
Diệp Tinh Bắc nhìn thoáng qua phòng bao cuối hành lang, cùng lắm là vài chục bước.
Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không lý do cự tuyệt.
Cô gật gật đầu, “Được.”
Cô bắt lấy một cánh tay của thiếu niên, vòng qua đầu vai của mình, đỡ thiếu niên đi đến phòng bao cuối hành lang.
Thiếu niên liên tục nói lời cảm ơn: “Chị, chị thật tốt, cảm ơn chị, chị là người tốt!”
Diệp Tinh Bắc bị cậu cảm ơn đến ngượng ngùng: “Không khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
Thiếu niên vóc dáng không cao, một mét bảy hơn một chút, gầy đến da bọc xương, không nặng chút nào.
Diệp Tinh Bắc không phí bao lớn sức lực, liền đỡ thiếu niên đến ngoài cửa phòng cậu chỉ định.
Thiếu niên vặn then cửa, Diệp Tinh Bắc không nghĩ nhiều, đỡ cậu đi vào.
Thiếu niên vừa vào cửa, tức khắc hoang mang rối loạn đi vào bên trong.
Diệp Tinh Bắc cho rằng cậu sinh bệnh, sốt ruột gặp người thân, cũng cùng cậu đi vào vài bước.
Nào biết, lại đi vài chục bước, khi thấy được cả trai lẫn gái trong phòng, thiếu niên bỗng nhiên đẩy cô ra, nhào lên một cô gái ngồi trên sô pha: “Đại tiểu thư, cứu cứu tôi, cô gái này…… Cô gái này…… Cô ta, cô ta hạ dược tôi!”
Thiếu niên nhào vào trong l*иg ngực cô gái hơn hai mươi tuổi, hai mắt đẫm lệ, thân thể run rẩy, xoay tay lại chỉ hướng Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc sợ ngây người.
Ánh mắt cô dạo qua một vòng trên người mọi người trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Cẩm Phi cùng Giang Tư Du, Giang Lăng Ngữ.
Ánh mắt cô tức khắc dính ở trên người Tạ Cẩm Phi.
Tạ Cẩm Phi…… Đây là anh ruột cô!
Anh cùng cha cùng mẹ!
Sao anh ở bên Giang Tư Du, Giang Lăng Ngữ?
Còn có, rất hiển nhiên, cô bị người tính kế.
Thiếu niên kia bôi nhọ cô hạ dược cậu ta.
Đây là đào bẫy rập cho cô nhảy.
Người tính kế cô là ai?
Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ sao?
Đại não cô còn đang chuyển động, một bóng người như cơn gió vọt tới trước mắt cô, giơ tay cho cô một bạt tai.
Hạng Băng Tư hầm hầm giơ tay đánh về phía Diệp Tinh Bắc, chửi ầm lên: “Mày TM ngay cả người đàn ông của bà đây cũng dám chạm vào? Không muốn sống nữa đúng không?”