Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3: U u mất tích

Chương 3: U U mất tích

Edit by Thiên Bách Nguyệt

* * *

Một đêm trằn trọc khó ngủ, Cố Diệu Diệu bị một loạt tiếng đàn violin khó nghe đánh thức.

Kẽo kẹt kẽo kẹt.

Giống như cưa đầu gỗ.

Cô tức giận rời giường, mở cửa đi ra khỏi phòng, vừa nhìn xuống lầu liền thấy U U đang đáng thương vô cùng mà học đàn violin dưới sự giám sát của cô giáo cùng Úc Lan.

Úc Lan nghe đàn rất tức giận: ".. Học cũng đã học nửa năm, sao mỗi lần đàn vẫn giống như cưa đầu gỗ vậy? Ngay cả một khúc hoàn chỉnh cũng kéo không ra?"

Cô giáo dạy đàn violin giải thích:

"Đàn violin cùng dương cầm là hai loại nhạc cụ khác nhau, thời gian đặt nền móng cũng tương đối lâu, còn có một vấn đề chính là U U tuổi quá nhỏ, đàn lại cần sức tay lớn, học đàn ở tuổi này bồi dưỡng đam mê là chủ yếu.."

Úc Lan cũng không để ý nhiều như vậy, cô chính là muốn U U lập tức học được, không thể kém hơn so với đám trẻ khác.

Trong khi hai người cãi cọ, đứng mệt mỏi, U U trộm dịch đến bên cạnh sô pha, nghiêng người dựa vào liền nằm giống con cá mặn.

Sau đó liền thấy được Cố Diệu Diệu đang ở lầu hai nhìn cô.

Vì thế U U lập tức hướng Diệu Diệu vẫy tay, tặng kèm một nụ cười ngây thơ đáng yêu: "Chị, chị tỉnh rồi!"

Cố Diệu Diệu đón nhận nụ cười tràn đầy tín nhiệm của U U, nháy mắt lại nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon ươn ướt tối hôm qua.

Tối hôm qua cô trằn trọc khó ngủ, trong đầu nhớ đi nhớ lại nụ hôn trước khi đi ngủ kia của U U.

Cô không phải đứa ngốc.

Lúc gặp lại tối hôm qua, bắt đầu từ lần chạm mắt đầu tiên, hết thảy phản ứng cùng hành động của U U, đều khác hoàn toàn tình hình mới gặp đời trước.

Cô cũng từng suy đoán qua Cố U U có phải cũng trọng sinh không, nhưng nhớ lại những việc xảy ra tối hôm qua cùng với ngôn hành (ngôn ngữ & hành động) cử chỉ của Cố U U, thật sự là không thể dùng "Mấy cái này đều là cô ta diễn kịch" tới thuyết phục chính mình.

Suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nghĩ đến một loại giải thích.

- - Thế giới song song.

Cố Diệu Diệu ác độc nghĩ, có lẽ là chuyện xấu mà Cố U U làm ra quá nhiều, cho nên mới ở cái thế giới song song này gặp báo ứng, ngu ngu ngốc ngốc, dễ dàng tin cô.

Cố Diệu Diệu nhìn U U vẫy tay với cô, quay đầu liền trở về phòng ngủ.

U U vẫy tay được một nửa thì có chút mờ mịt.

* * * Vì sao chị chạy trốn vậy?

Nghi hoặc lại thấy mẹ và cô giáo vẫn còn đang cãi nhau, không rảnh quản bé, U U liền ôm đàn khẽ meo meo* chạy lên lầu đi tìm Cố Diệu Diệu.

(*nhẹ nhàng như con mèo)

".. Chị?"

Khe cửa lộ ra một cái đầu nhỏ âm thầm ghé vào quan sát, Cố Diệu Diệu mới vừa rời giường sắc thái lạnh nhạt.

"Làm gì."

Trẻ nhỏ thường rất nhạy cảm, chỉ hai chữ đơn giản, U U đã có thể cảm nhận được địch ý của Cố Diệu Diệu đối với bé đã giảm một ít.

Bé cũng không biết đây là bởi vì Cố Diệu Diệu đồng tình bé nhận giặc làm chị.

"Hì hì hì."

Cô bé ôm đàn ở đứng cạnh cửa thử bước một bước nhỏ vào, nghiêng nửa cái thân mình tiến vào dò xét.

"Chị còn chưa có nghe em kéo đàn đúng không, em kéo cho chị nghe nha?"

Sự thực là sáng nay trong lúc ngủ mơ cô đã nghe qua.

Đặc biệt.. rung động lòng người.

Động cái loại sát tâm.

Nhưng mà U U không cho cô từ chối, thấy Cố Diệu Diệu không giống ngày hôm qua mắng bé, liền không chút do dự mà tiến thêm một bước rề rà đi vào phòng Cố Diệu Diệu, nâng đàn lên, ngẩng đầu nhỏ, nâng lên khuỷu tay--

Kéo ra tiếng đàn tựa như móng tay xẹt qua bảng đen phát ra âm sắc chói tai.

"Cô giáo dạy em khúc Hoa nhài!"

Tuy rằng chỉ biết kéo một đoạn ngắn, còn rắm chó không kêu*, nhưng U U vẫn ưỡn ngực, phi thường tự hào.

(*trình bày không lưu loát)

"U U mới học ba tháng, có phải rất lợi hại hay không!"

Cố Diệu Diệu thiếu chút nữa đã bị một đoạn Hoa nhài này của U U tiễn đi, nhịn rồi lại nhịn mới không mắng "Mi kéo cái quái gì vậy".

Người yêu đàn như si* như cô, chịu không nổi để đàn tốt như vậy bị U U đàn hư.

(*Yêu đến điên dại)

"Khúc này không kéo như vậy."

U U không biết vì sao, nhưng nghĩ nghĩ liền đưa đàn cho Cố Diệu Diệu.

"Chị biết kéo đàn violin ạ?"

Cố Diệu Diệu hơi giật mình.

"Em muốn nghe chị kéo!"

U U đem đàn đưa cho Cố Diệu Diệu, còn bé thì tìm cái ghế ngồi xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi vỗ tay cổ vũ.

Cây đàn này dùng vật liệu quý để chế tác, âm sắc thuộc loại thượng phẩm, chỉ là sơn đã bị bong ra một ít.

Đàn nặng trĩu đặt ở trên vai, trong một giây tay cô ấn lên dây đàn, hầu như trong chớp mắt đã nhớ lại đời trước cô luyện đàn ngày đêm không nghỉ.

Một khúc《Hoa nhài》 hoàn chỉnh du dương cứ thế được kéo ra.

Trong một khắc tiếng đàn vang lên kia, nội tâm yên lặng đã lâu của cô rung động mãnh liệt.

Cô đã thật lâu thật lâu, không thể thuận lợi kéo ra một khúc như vậy.

Bên ngoài, Úc Lan cùng cô dạy đàn violin đang tranh chấp cũng nghe thấy tiếng đàn, hai người đồng thời im lặng.

Trong nhà có vài người như vậy, Úc Lan ngay lập tức đoán ra là ai đang kéo đàn.

Cô giáo sau khi nghe xong không tự giác được mà tán thưởng: "Ukm, kiến thức cơ bản rất vững chắc, tốc độ cũng thực tốt, chính là chuẩn âm thiếu chút nữa, nghe ra hẳn là lực độ không đủ.."

Vị giáo viên này trình độ rất cao, có thể được bà đánh giá như vậy cũng không đơn giản.

Úc Lan lập tức trầm mặt, đứng dậy đi lên lầu đẩy cửa phòng của Cố Diệu Diệu ra, đoạt lấy đàn trong tay Cố Diệu Diệu.

"Đây là đàn của U U, ai cho phép cô kéo!"

Cố Diệu Diệu còn đắm chìm bên trong việc cô lại có thể kéo đàn bỗng bừng tỉnh, cũng không có lập tức phản bác.

"Cố Diệu Diệu, cô cố ý phải không? U U nhà chúng tôi kéo đàn không tốt, cô liền cố ý tới trước mặt con bé khoe ra? Cô tuổi còn nhỏ sao lại có nhiều tâm cơ như vậy?"

Đêm qua, sau cái hòa bình giả tạo kia, đối mặt với răn dạy đổ ập xuống của Úc Lan, lúc này Cố Diệu Diệu mới tìm được một chút cảm giác quen thuộc.

Đây mới là Cố gia mà cô quen thuộc.

Không phân xanh đỏ đen trắng mà trách móc, không được ưu tú hơn so với Cố U U, chỉ cần có ý muốn phát ra một chút ánh sáng thuộc về chính mình, đều sẽ vô tình bị chèn ép.

Cô ở Cố gia, chỉ là một con cẩu lưu lạc bị nhặt về được bố thí cho miếng cơm ăn.

Lệ khí lạnh băng cuồn cuộn trong l*иg ngực Cố Diệu Diệu, gương mặt như sương lạnh, vừa định không màng hết thảy mà mắng trở về --

"Là con đưa đàn cho chị, mẹ đừng mắng chị!"

U U lại chắn phía trước Cố Diệu Diệu.

Bé không cao bằng Cố Diệu Diệu, nhón chân, nỗ lực bảo vệ Cố Diệu Diệu đằng sau, trợn to đôi mắt ngấn nước mắt nỗ lực giải thích.

Bé không muốn thấy mẹ và chị cãi nhau.

Cố Diệu Diệu hoàn toàn không nghĩ tới U U sẽ đứng ra vào lúc này.

U U ba tuổi bóng dáng đơn bạc, nỗ lực dang rộng hai tay, giống như gà mẹ bao che cho con mà che ở trước người cô.

* * * Này không nên là chuyện Cố U U sẽ làm.

Úc Lan thấy U U bảo vệ cô càng giận sôi máu.

"Con cái đồ ngốc! Bị người ta bán cũng không biết! Người ta đều coi thường con, con còn đưa hết tay ra ngoài*?"

(*Ý bảo đưa tay cho người ta cầm đi lừa, chỉ U U bênh vực về người ngoài)

U U gấp đến độ nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, miệng vẫn còn cố chấp mà phản bác:

"Không phải! Chị không có!"

Bé vừa mới nhìn thấy vẻ mặt của chị lúc kéo đàn, chị nhất định là rất thích kéo đàn violin, cho nên mới lộ ra biểu cảm nghiêm túc say mê như vậy.

Chị kéo khúc ôn nhu như vậy, cảm động như vậy, sao có thể là khoe khoang được?

Nghe thấy U U bảo vệ, Cố Diệu Diệu ngốc lặng cúi đầu nhìn mười ngón tay của bản thân.

Đôi tay này còn khỏe mạnh, lại qua mười năm nữa, phát triển đến thon dài linh hoạt, thay thế cô ở trên đài quốc tế giành lấy giải thưởng đàn violin.

Đôi tay này, hiện giờ còn chưa bị phá hủy ngoài ý muốn giống đời trước.

Cô còn không có rộng lượng đến nỗi cứ như vậy dễ dàng tha thứ cho Cố U U, vậy Cố U U kia dựa vào cái gì mà có thể kiên định như thế che ở trước mặt cô, bảo vệ cô?

Nó nghĩ rằng như vậy là có thể làm cô mềm lòng ư?

Nhìn không ra là cô rất chán ghét bản thân nó, căn bản là không thích nó sao?

"Chờ đó, lát nữa lại tính sổ cùng tiểu bạch nhãn lang* mày!"

(*là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo)

Úc Lan là người có tính hiếu thắng rất lớn, lại có địch ý với Cố Diệu Diệu, mặc kệ U U nói cái gì bà cũng nhận định là Cố Diệu Diệu đang thị uy*.

(*ra uy, phô trương sức mạnh nhằm làm cho đối phương sợ)

Một tay bế U U lên, một tay cầm cây đàn sang quý kia.

Trước khi đi, còn hung tợn mà trừng mắt nhìn Cố Diệu Diệu một cái.

"Chờ đó!"

U U ghé vào trên đầu vai Úc Lan, trên khuôn mặt nhỏ mềm mại tràn đầy nước mắt, đáng thương lại tủi thân nhìn về phía Diệu Diệu, giọng non nớt kêu "Chị..".

Tay nhỏ mum múp thịt treo ở giữa không trung, vươn về phía Cố Diệu Diệu.

Cửa phòng phanh một tiếng đóng lại.

Bốn phía lần nữa yên lặng.

Cố Diệu Diệu phảng phất tan hết tất cả sức lực, mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường.

Cách hồi lâu, mới lẩm bẩm tự nói: ".. Quá giảo hoạt*."

(*hay dối trá, lừa lọc người khác một cách khó lường)

Cố U U cái kẻ lừa đảo này, quá giảo hoạt.

- -

U U bị Úc Lan mang đi ngồi ở trên giường của bé, nghe Úc Lan nghiêm túc tẩy não mình.

Nội dung tẩy não đơn giản chính là "Trong nội tâm chị con vốn không thích con", còn có "Nó trở về chính là muốn tranh gia sản cùng con".

U U mới vừa nín khóc, lông mi còn ướt dầm dề, nghiêng đầu hỏi: ".. Gia sản là cái gì? Vì sao chị lại muốn tranh?"

".. Chính là tiền của ba con."

"Mẹ không phải đã bảo con, trẻ ngoan là phải học chia sẻ cùng người khác ạ?"

Úc Lan tức giận đến mức xém chút thở không nổi, chọc trán U U nói: "Mẹ dạy cho con cái khác thì không nhớ được, cái này con lại nhớ rõ thế!"

U U ngoan ngoãn đáp: "Lời mẹ nói U U đều sẽ nghiêm túc nhớ kỹ."

Nhớ kỹ cái rắm ấy!

"Tóm lại mẹ nói cho con biết, cách xa Cố Diệu Diệu ra, không được chơi cùng con bé đó, có biết hay không!"

Nhìn bộ dạng tức giận chưa nguôi của mẹ, U U ngơ ngác nhìn Úc Lan trong chốc lát, nửa ngày sau lại cong môi cười ngọt ngào vươn tay về phía Úc Lan.

"Mẹ ôm một cái!"

Cục bông nhỏ vừa khóc xong, khuôn mặt nhỏ màu phấn nhào tới, đôi mắt ươn ướt giống như quả nho nhấp nháy nhấp nháy, đáng yêu đến muốn mệnh.

Úc Lan tức U U không có mắt nhìn người, nhưng cỗ khí* này cũng đánh không lại thế tấn công làm nũng của cô bé.

(*khí: Tức giận)

Không bao lâu liền tiêu khí, sau khi ôm U U vào trong ngực hồn mấy ngụm mới để bé tự mình vẽ tranh, sau đó ra cửa đi thẩm mỹ viện.

Lừa mẹ đi được rồi, U U lại buồn phiền.

Mới vừa nãy mẹ hung như vậy, khẳng định khiến cho chị hoảng sợ, nói không chừng hiện tại còn đang một người trộm khóc đấy.

Bé muốn thay mẹ dỗ dành chị.

Chỉ là trong giây lát, U U lại không thể nghĩ ra được phải dỗ chị thế nào.

* * * Chị thích cái gì nhỉ?

U U nâng khuôn mặt nhỏ, trầm tư suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ ra!

Cái này chị nhất định sẽ thích!

U U thật thông minh!

U U hưng phấn đem ghế dựa dịch đến trước ngăn tủ, nhón chân lấy heo đất của bản thân, bỏ vào cặp sách.

Lại bò lên trên cái bàn, xé một tờ giấy nhỏ, từng nét bút mà vẽ vẽ viết viết, nắm chặt trong tay.

Đẩy cửa phòng ra, dì Trương đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Cố Diệu Diệu còn ở trong phòng.

Ai cũng không thấy được, U U đeo cặp sách nhỏ đem tờ giấy nhét vào khe cửa phòng Cố Diệu Diệu.

Sau đó chuồn ra khỏi nhà, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, phảng phất như muốn đi làm một việc đại sự kinh thiên động địa.

- -

Thẳng đến thời gian ăn cơm trưa, dì Trương ở trong nhà tìm một vòng cũng không tìm được thân ảnh của U U, lúc này mới phát hiện U U biến mất.

".. Đúng, tôi đã tìm khắp nơi rồi, trong nhà trong vườn cũng đã tìm rồi, vẫn không thấy U U.."

".. Cặp sách và heo đất cũng không thấy đâu, không biết có phải U U rời nhà trốn đi hay không.."

".. Cái người ở trên lầu kia? Ngài là nói Diệu Diệu tiểu thư sao? Vẫn luôn ở trong phòng.."

".. Được được được, tôi đây liền liên hệ bảo vệ, điều tra camera của tiểu khu, lập tức báo cảnh sát.."

Trên dưới Cố gia tất cả đều rối loạn.

Một đứa trẻ ba tuổi một mình ra cửa, thật sự là một việc quá mức nguy hiểm, dì Trương cũng luống cuống tay chân.

Cúp điện thoại xong liền lập tức cởi bỏ tạp đề chạy ra ngoài, hoàn toàn đã quên Cố Diệu Diệu ở trên lầu.

Cố Diệu Diệu cũng ngoài ý muốn với việc U U mất tích.

Nhưng cô cũng không cảm thấy U U là rời nhà trốn đi.

Đang lúc mở cửa phòng ra, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, dưới chân bỗng nhiên dẫm phải thứ gì.

Là một tờ giấy đã được gấp lại.

Vừa mở ra liền thấy, phía trên vẽ cái đàn violin cùng với một bé gái cầm heo đất.

Trong đầu Cố Diệu Diệu nảy ra một cái suy nghĩ không thể tin nổi:

* * *.. Cố U U không phải là đi mua đàn violin cho mình chứ?

Cố Diệu Diệu đoán không sai.

Ngay ở khu mua sắm cách khu biệt thự không xa, có một cửa hàng nhạc cụ.

Ngày thường khi U U đi nhà trẻ, thường xuyên nhìn thấy cửa hàng này, dựa theo đường đi trong trí nhớ đi tìm, không ngờ cô bé lại tìm được rồi.

Lúc này U U xách đàn violin mới tinh, rất chi tự hào đi ra khỏi cửa hàng nhạc cụ.

Quà tặng cho chị mua được rồi!

Chị thấy được đàn violin, nhất định sẽ không tiếp tục tức giận nữa!

* * * Chính là đáng tiếc heo đất bị đập nát.

Heo đất kia là ba ba mua cho bé, bên trong nhét đầy tiền mừng tuổi của bé, đừng nhìn heo đất không lớn mà coi thường, bên trong nhét đều là một tờ lại một tờ tiền màu hồng.

Mới đầu nhân viên cửa hàng nhạc cụ thấy bé tuổi nhỏ nên không muốn bán cho bé, chờ cô đập vỡ heo đất, tiền bên trong xôn xao rơi ra, đôi mắt bọn họ sáng cả lên.

Có điều..

U U nhìn con đường từng đi qua, có chút mờ mịt.

Đường trở về là đi bên phải hay vẫn là đi bên trái?

"Cô bạn nhỏ?"

Phía sau truyền đến âm thanh một người nam nhân.

U U hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là một chú xa lạ cô không quen biết.

"Chú là ai?"

U U cảnh giác mà ôm chặt đàn, lui về phía sau một bước.

Nam nhân kia nhìn qua cũng không tính là xấu xí, ngũ quan đoan chính, diện mạo mờ nhạt trong biển người.

Hắn ngồi xổm xuống cười tủm tỉm hỏi:

"Đây là đàn violin cháu vừa mới mua sao?"

Thấy hắn hỏi đến đàn, U U tự hào gật gật đầu trả lời: "Đây là cháu mua tặng chị."

Một bên đáp một bên nghĩ thầm, mẹ với cô giáo đều nói, không thể đi cùng người xa lạ, không thể ăn đồ mà người lạ đưa..

"Chị nha." Nam nhân theo lời nói, nói tiếp: "Vậy chú đưa cháu đi tìm chị được không?"

U U thực ngoài ý muốn:

"Chú biết chị của cháu ạ?"

Hắn biết mới có quỷ.

Hắn chỉ là luôn đi theo con nhóc này từ đầu, vẫn luôn theo tới chỗ này, xác nhận U U đi một mình, lúc này mới nhân cơ hội xuống tay.

Chung quanh còn có không ít người đi đường, hắn không tiện trực tiếp bắt con bé này đi nên mới đi tới trò chuyện.

"Đương nhiên là biết, là chị cháu nhờ chú tới tìm cháu."

Nam nhân ôn thanh tế ngữ* dỗ U U.

(*âm thanh ấm áp, lời nói nhỏ nhẹ)

U U ba tuổi vẫn luôn được người trong nhà bảo vệ rất tốt, càng tín nhiệm người tự xưng là quen biết chị của mình.

Nếu hắn đã nói là có biết chị, vậy không tính là xa lạ đi.

U U đương nhiên bỏ qua cái vấn đề này.

"Vậy chú mau mang cháu đi tìm chị đi, cháu tìm không thấy đường về nhà."

U U ngây ngốc không chút do dự đem chính mình bán đến sạch bách.

Người đàn ông vừa nghe, vui mừng ra mặt, dắt tay nhỏ của U U nói: "Được được, chú mang cháu đi tìm chị.."

Vừa muốn đứng dậy, hắn bỗng nhiên cảm giác được phía sau có bàn tay đè lại bờ vai của hắn.

Cố Diệu Diệu thở hổn hển, thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên phía sau hắn: "Tìm tôi làm gì? Trước đi tìm nơi hỏa táng của mẹ mày đi."

Tên buôn người: ?