Xuyên Không: Mạt Thế Sinh Tồn

Ngoại truyện: Lưu Tước x Sở Mặc Thiên [H+]

Ngoại truyện 3: Tổng tài x thư ký (trợ lí đặc biệt)

Chẳng mấy chốc Lưu Tước đã bị Sở Mặc Thiên chế trụ trên giường lớn, quần áo xộc xệch, bị hôn đến mơ mơ màng màng, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi nhỏ đáng thương bị chà đạp đến sưng đỏ

Sở Mặc Thiên nhìn mà dục hỏa đốt người, anh thoát nốt mớ y phục vướng víu trên người cậu, tiện thể thoát luôn quần áo của mình

Lưu Tước trong cơn mê mang nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, cố mở mắt gắng ép bản thân tỉnh táo, ai ngờ đập vào mặt là cảnh anh chồng quyến rũ cởϊ áσ, lộ ra thân trên cũng những đường cong cơ bắp hoàn mỹ

Sở Mặc Thiên nhìn mặt Lưu Tước mà phì cười, tà mị hỏi: “thích thân hình của anh lắm à? nước miếng cũng chảy ra rồi”

“mọi thứ của anh em đều thích, rất thích”

Lưu Tước thành thật trả lời, lời vừa hết đôi môi đã bị chặn lại, môi lưỡi giao hòa mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng như muốn l.i.ế.m h.ú.t hết mật dịch bên trong

“ưm…”, môi dưới bị cắn nhẹ một cái, Lưu Tước không nhịn được mà kêu lên, tiếng kêu lại như móng vuốt mèo, cào nhẹ lên tâm can khiến Sở Mặc Thiên càng trở nên mạnh bạo hơn

Anh hôn, l.i.ế.m nhẹ lên tai cậu, đổi lại được tiếng kêu nhẹ như mèo cùng vành tai đỏ bừng, sau đó là dần di chuyển theo đường cổ thon dài xuống xương quai xanh tinh xảo để lại một chuỗi hôn ngân dọc theo cần cổ, khiến một mảng da thịt trắng nõn hồng lên thấy rõ

Sở Mặc Thiên cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của cậu mới chịu thỏa mãn chuyển mục tiêu sang hai khỏa anh đào đang dần trở nên cứng rắn

Lưu Tước mất khống chế “a” lên một tiếng, một bên bị chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy, một bên thì bị ngón tay thon dài vân vê đùa bỡn, cả hai bên nh* hoa đều bị người trêu đùa khiến thân thể mẫn cảm giật giật liên hồi, vật nhỏ bên dưới cũng ngóc đầu dậy biểu tình

Nhìn tiểu Lưu Tước bên dưới đã ngóc đầu, Sở Mặc Thiên không chút do dự mà ngậm lấy nó, làm Lưu Tước giật bắn cả mình, đôi mắt mở to đón nhận kɧoáı ©ảʍ liên tiếp ập tới, kèm theo đó là từng tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ trong khoái lạc

Trước kĩ thuật của Sở Mặc Thiên, chẳng mấy chốc Lưu Tước đã tiết ra, xụi lơ nằm trên giường, khuôn ngực phập phồng, chân tay rã rời không muốn động

Chợt một loại chất lỏng mát lạnh chảy xuống nơi tư mật của cậu, lí trí Lưu Tước đã phần nào quay về, biết thứ chất lỏng đó là cái gì thì xấu hổ không thôi, mặt bị nóng đến đỏ bừng, nhắm chặt mắt, cậu vội dùng tay che mặt mình lại

Nhưng rất nhanh, Lưu Tước liền cảm thấy hối hận với quyết định này, mắt bị che đi, các giác quan khác liền trở nên nhạy bén hơn bình thường, cảm nhận được ngón tay thon dài đang khuấy đảo trong nơi tư mật, cùng với tiếng nước lép nhép, khiến mặt cậu đã hồng nay lại càng hồng hơn

Thấy Lưu Tước không cự tuyệt mà chỉ che mặt đi, Sở Mặc Thiên vội đẩy nhanh tốc độ khuếch trương, thấy [khuếch trương] đã ổn, anh móc d.ư.ơ.n.g v.ậ.t đã c.ă.n.g c.ứ.n.g đến khó chịu ra, đặt trước cửa h.u.y.ệ.t động chạm nhẹ vài cái, rồi đẩy mạnh vào trong

“a…”, Lưu Tước bị dị vật khổng lồ dọa sợ rồi, mặc dù đã khuếch trương kĩ càng nhưng vẫn có chút đau, bị đỉnh vào đột ngột như vậy càng khiến cậu căng thẳng kẹp chặt h.ậ.u h.u.y.ệ.t, kẹp đến Sở Mặc Thiên vừa vào phân nửa phải dừng lại

“bảo bối, em kẹp chặt như vậy thì anh làm sao vào hết được đây? mau thả lỏng, coi chừng bị thương bây giờ”

Lưu Tước nghe lời anh, tận lực thả lỏng, hít thở sâu, nhưng vừa hít vào chưa kịp thở ra, Sở Mặc Thiên ở phía sau đã đẩy đến lút cán, thành công làm cậu “a” thêm một tiếng nữa, giọt nước mắt sinh lý tuôn rơi

Thân dưới được bích tràng ấm áp bao phủ, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ khiến Sở Mặc Thiên muốn mạnh mẽ đỉnh lộng nhưng anh không vội, trấn an người dưới thân mới là quan trọng nhất

Anh hôn nhẹ lên mắt cậu, sau đó là chân mày đang nhíu lại, tiếp đến là trán, má, sống mũi và cuối cùng là môi, anh cạy mở miệng cậu, đưa lưỡi len lỏi vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy đảo, trêu đùa đầu lưỡi non mềm đang rụt rè trốn tránh

Thấy bên trong đã thả lỏng, Sở Mặc Thiên nhẹ nhàng đẩy vài cái làm dạo đầu, sau đó mới đẩy nhanh dần tốc độ, tiếng thân thể va chạm cùng tiếng rêи ɾỉ của người dưới thân nhanh chóng vang vọng khắp phòng

Thân dưới vừa bị động vài cái, Lưu Tước liền nhận được kɧoáı ©ảʍ, cậu rêи ɾỉ, thân thể lên xuống theo từng lần thúc vào của Sở Mặc Thiên

Kɧoáı ©ảʍ như từng đợt sóng triều va chạm trong thân thể cậu, chẳng mấy chốc Lưu Tước đã cảm thấy luồng cảm xúc muốn trào dâng quen thuộc, cậu khó khăn nói với người đang ra sức cày cấy trong cơ thể mình

“ch…chồng ơi…em…ra…muốn…bắn…”

“hửm, lại đến sao? đây là lần thứ mấy em ra rồi nhỉ?”, Sở Mặc Thiên nhướng mày, cố tình trêu chọc cậu

Miệng thì lưu manh thế thôi chứ Sở Mặc Thiên vẫn thương vợ lắm nhé, biết vợ muốn ra nên tri kỉ mà nhẹ nhàng dùng tay tuốt động cho vợ, nhưng nơi cần mạnh bạo hoạt động thì vẫn hoạt động bình thường

Lưu Tước tiếp nhận song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cổ ngửa ra sau, cả người theo đó cũng ưỡn ra theo tạo thành một đường cong đẹp đẽ, vật nhỏ đang hưng phấn bị bàn tay to rộng ấm áp bao phủ tuốt động lên xuống nhanh chóng phóng thích, h.ậ.u h.u.y.ệ.t theo quán tính mà co thắt lại

“bảo bối, em thật d.â.m đ.ã.n.g nha, kẹp chặt như vậy là muốn cắn đứt thứ của anh sao? vậy tính phúc của em sau này tính làm sao đây?”, nói rồi, anh đẩy nhanh tốc độ ra vào, sau mấy chục cú thúc mới chịu thỏa mãn phóng thích bên trong cậu

Lưu Tước vừa qua cơn cao trào, nay lại phải tiếp nhận thêm một luồng t.i.n.h d.ị.c.h nóng bỏng, kɧoáı ©ảʍ chưa dứt lại càng tăng thêm khiến cậu hỏng mất, nước mắt lã chã rơi đặc biệt nhiều khi cảm nhận được sự tồn tại của vật cứng rắn trong nơi tư mật, anh chồng lại cứng rồi T - T

“chúng ta tiếp tục”, câu nói quen thuộc khiến đầu Lưu Tước nóng lên, hay là trực tiếp ngất đi cho rồi, biết đâu anh ấy sẽ dừng lại

“nếu em ngất, anh sẽ làm em đến tỉnh lại, rồi chúng ta tiếp tục”

Lưu Tước: T - T , tạm biệt tiểu khả ái (chỉ cái eo của ổng), mai chúng ta lại làm bạn với giường lớn cả ngày rồi

_____end ngoại truyện_____