Ngoại truyện 2: Tổng tài x thư ký (trợ lí đặc biệt)
“vợ ơi, anh yêu em”
“em cũng yêu anh”
“anh cứng rồi”
“…”, cảm nhận được xúc cảm cứng nóng trên tay, mặt Lưu Tước nóng lên tính rút tay về nhưng lại bị Sở Mặc Thiên nhanh nhẹn ấn trở lại
“vợ ơi, anh khó chịu, giúp anh, nha~”, Sở Mặc Thiên nhanh chóng vận dụng tuyệt chiêu, đôi mắt trông mong nhìn vợ *ngây thơ vô số tội*
Lưu Tước mím chặt môi, đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, một bên là lí trí muốn cậu mau rời khỏi đây tiếp tục công việc, một bên là trái tim muốn cậu giải quyết giúp chồng
“vợ ơi, anh khó chịu”, thấy Lưu Tước còn chần chừ, trực giác mách bảo tình huống xấu nhất đang cận kề, mà tình huống xấu nhất ở đây chỉ có thể là vợ không chịu giúp mình, nghĩ đến đây Sở Mặc Thiên vội vã hành động trước khi điều đó xảy ra
Tấm chắn trong lòng Lưu Tước sụp đổ, mềm lòng trước vẻ mong mỏi của anh chồng, não chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã trực tiếp gật đầu
Gật xong mới chợt nhớ ra là mình còn đang trong giờ làm việc, vội tách khỏi Sở mặc Thiên, đứng dậy lắc đầu nói: “không, không được, không làm ở đây được”
Anh chồng còn chưa kịp vui mừng vì vợ đồng ý, vòng tay đã trống không, tâm trí bị dội cho một gáo nước lạnh, ủy khuất nói: “không phải em đồng ý rồi à, sao lại rút lời?”
Sau đó lủi thủi mà chọc chọc cốc cà phê nói nhỏ đủ để Lưu Tước nghe thấy: “vợ không thương tôi nữa rồi, vợ hết yêu tôi rồi, vợ…”
Quả nhiên, chiêu này thành công khiến Lưu Tước cảm thấy áy này không thôi, dạo này chồng tăng ca vất vả, nhiều hôm bận quá còn ngủ lại công ty, một ngày ngủ chưa đầy 4 tiếng, cậu không giúp được gì, bây giờ chồng khó chịu, muốn mình giúp lại bị từ chối, khỏi nói anh ấy đã buồn như thế nào *cảm thấy tội lỗi - ing*
“em, em có thể giúp anh, nhưng với một điều kiện”
Sở Mặc Thiên như được bơm máu hồi sinh, nét mặt tỏa sáng nhìn cậu: “điều kiện gì? em nói đi”
“anh…anh không được làm chuyện…chuyện đó ở đây” (ý là ẻm giúp chồng ra xong thì thôi, k đc đè ẻm ra làm bước cuối cùng đó)
“tưởng gì chứ chuyện này dễ ẹc, được, anh hứa!”, ai đó nhướng mày khẳng định
— —
“em định dùng tư thế này giúp anh ra à?”, Sở Mặc Thiên hứng thú nhìn Lưu Tước đang loay hoay với cái bàn
“em không sợ bị cụng đầu à”
Lưu Tước đang gặp khó khăn trong việc tìm chỗ ngồi, nghe Sở Mặc Thiên hỏi tới hỏi lui thì có chút tức giận
“anh im đi! còn không phải để giúp anh thoải mái à?”
Sở Mặc Thiên đưa hai tay qua đầu tỏ vẻ đầu hàng: “anh sai rồi”
“mà em chui vào gầm bàn làm gì, ở bên ngoài không thoải mái hơn sao?”
“kệ em”, Lưu Tước da mặt mỏng, không thể nói là do sợ có người đột ngột lao vào, ít ra thì cậu trốn dưới bàn, khả năng bị phát hiện sẽ thấp hơn
Lưu Tước chầm chậm kéo khóa, sau đó là tới qυầи ɭóŧ, tính khí c.ư.ơ.n.g cứng dọa người liền bật ra, do đang quỳ dưới gầm bàn nên d.ư.ơ.ng v.ậ.t gần như chạm vào mặt cậu
Ngón tay thon dài nhẹ niết phần đỉnh d.ư.ơ.n.g v.ậ.t đang tiết ra một chút dịch trắng, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển lên xuống kết hợp với đầu lưỡi đỏ au, non mịn đang l.i.ế.m l.á.p xung quanh
Lưu Tước há miệng ngậm lấy tính khí nam nhân mà phun ra nuốt vào liên tục, tay cũng không rảnh rỗi mà vân vê xoa nắn túi t.i.n.h hoàn
Sở Mặc Thiên “ưm” một tiếng, kɧoáı ©ảʍ ập tới, d.ư.ơ.n.g v.ậ.t đang hưng phấn được khoang miệng ấm áp bao phủ, anh đặt tay lên mái tóc mềm mại của Lưu Tước, mỉm cười nói:
“chỉ từng này chưa khiến anh ra được đâu”
Lưu Tước đang tận lực phun ra nuốt vào, miệng lưỡi nóng rát, nghe thấy lời nói của Sở Mặc Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ, sức kéo dài của anh ấy mạnh mẽ như vậy, cậu có mυ'ŧ mỏi cả hàm, liếʍ tê cả lưỡi cũng chưa chắc làm anh ấy ra, vậy…bây giờ phải làm thế nào?
Cậu nhả vật trong miệng ra, tính nói gì đó thì
*cốc cốc*
“Sở tổng, tôi có thể vào chứ?”
Lưu Tước vội hoảng sợ lắc đầu lia lịa, đừng! đừng cho cậu ấy vào!
Nhưng Sở Mặc Thiên chính là muốn tức chết cậu, cái nụ cười đó là gì? ai lại khiến anh cười vô lại thế này?
Sở Mặc Thiên làm một khẩu hình miệng với cậu: ‘không sao đâu, em cứ việc tiếp tục’, sau đó là nói vọng ra bên ngoài:
“vào đi”
*cạch*, thư ký Lâm bước vào, quy củ báo cáo tình hình hiện tại của công ty XXX nọ
Sở Mặc Thiên giống như là đang chăm chú nghe báo cáo, nhưng trong lòng đã sớm cảm thấy khó chịu, tại sao vợ không tiếp tục? vật đó còn đang c.ư.ơ.n.g đây này
Lưu Tước thì đang sợ tới mức không dám thở mạnh, đây là giọng của thư kí Lâm, nếu…nếu bị phát hiện thì xấu hổ chết mất
Chợt một lực đạo sau gáy ấn cậu về phía trước, d.ư.ơ.n.g v.ậ.t cứng nóng cạ vào khóe miệng, biết là Sở Mặc Thiên cố tình (dọa ẻm ý) nhưng Lưu Tước vẫn nhịn không được mà mềm lòng, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt khó chịu của anh
Cậu tiếp tục ngậm lấy nó mà phun ra nuốt vào, cố tình để răng cửa cạ nhẹ vào đỉnh *** ***, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần thành công khiến Sở Mặc Thiên dần mất kiên nhẫn, kiếm cớ đuổi thư kí Lâm ra ngoài
“em là đang cố tình đúng không”, Sở Mặc Thiên xốc nách kéo cậu dậy, sau đó vác lên vai, một đường đi thẳng tới căn phòng chuyên dùng để nghỉ ngơi
“A, anh muốn làm gì, buông em ra, không phải anh hứa là sẽ không làm ở đây sao?”
“anh có hứa sao?”, Sở Mặc Thiên giả ngu, cười nói
“có!”
“A, nhớ ra rồi! đúng là anh có hứa không làm em ở ‘đây’ nhưng ‘đây’ là chỉ cái bàn cơ mà, có chỉ cái phòng đâu?”
“anh!”, Lưu Tước bị lừa một vố, thẹn quá hóa giận, tay chân vùng vẫy lung tung, miệng hét lớn mà quên mất bên ngoài có thể nghe thấy: “anh, cái đồ biếи ŧɦái, dâʍ ɖu͙©, dám lừa em…”
Bên ngoài, bàn tay định gõ cửa khựng lại, thư kí Lâm đẩy nhẹ gọng kính, tiêu sái rời đi
Suy nghĩ của thư kí Lâm: yeah! hôm nay được tan ca sớm rồi!
*tiểu kịch trường:
Lưu Tước mím chặt môi, đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, một bên là lí trí muốn cậu mau rời khỏi đây tiếp tục công việc, một bên là trái tim muốn cậu giải quyết giúp chồng
— — Tước lí trí: không được, còn đang trong giờ làm việc, cậu không được giúp anh ấy, không muốn kiếm tiền nữa sao?
— — Tước trái tim: giờ làm việc thì sao chứ? chồng khó chịu, làm vợ đương nhiên phải giúp rồi, vả lại đây là công ty chồng mình tiền không phải đều về một chỗ sao
— — Tước lí trí: nhỡ có người vào giữa chừng thì sao?
— — Tước trái tim: kệ người ta, chồng mình là quan trọng nhất!
— — Tước lí trí: @#$#%&%#£¥#%…
— — Tước trái tim:@$%!%#€¥¥₫%&…
Lưu Tước: ồn quá, mau biến hết cho tôi!!
Còn tiếp…