Mộc lão gia không ngờ Lăng Thận Hành lại nghe thấy những lời mình vừa nói, lập tức cảm thấy mất tự nhiên, khuôn mặt già nua đỏ hồng, tuy ông không thích đứa con rể này, nhưng dù sao anh cũng là người thống lĩnh ba quân, nắm quyền sinh sát trong tay, không gì không làm được.
Ông hơi lúng túng ho hai tiếng.
Vốn ông còn muốn hỏi thử có phải Mộc Vãn hại bà tư thật hay không, nhưng bây giờ Lăng Thận Hành đến đây ông lại không tiện mở miệng, ông biết đứa con gái của mình đã bị chiều hư từ nhỏ rồi, biết đâu thật sự đã làm ra chuyện như vậy.
Ông đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Mộc Vãn thật sự làm ra chuyện như vậy, cùng lắm ông đổ thêm chút máu, lại chuẩn bị thêm chút quân lương cho quân đội của Lăng gia.
Mộc Vãn thấy Lăng Thận Hành, trong lòng cũng rất phức tạp, đặc biệt là lúc nhìn thấy tay của anh còn đang quấn băng, cô càng thấy tội lỗi.
“Cha vợ, con có lời muốn nói với Mộc Vãn, mời cha đi ra ngoài thiên sảnh chờ một chút.” Thái độ của anh khá lịch sự, nhưng đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác nên câu nói yêu cầu lại cảm thấy không thể xía vào.
Tất nhiên Mộc lão gia thấy không sao cả, đẩy ghế ra sau một cái, đứng dậy rời đi.
Lăng Thận Hành thấy ông đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế, đặt cánh tay không bị thương lên đầu gối, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Mộc Vãn.
Mộc Vãn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đành phải nhẹ nhàng né tránh ánh mắt của anh, thật ra cô cũng không đoán được Lăng Thận Hành đang suy nghĩ gì, nhưng anh đã cứu mình, dù sao cô vẫn phải nói một câu “Cảm ơn”.
Giọng nói khàn đặc của Mộc Vãn khiến Lăng Thận Hành vô thức nhíu mày, cô hát hay như vậy, nếu cổ họng để lại bệnh cũ gì sẽ rất đáng tiếc.
Anh nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn biết rõ sự thật.”
Thái độ của anh rất lạnh nhạt, căn bản không nhìn ra được chút cảm xúc gì ở trên mặt.
Mộc Vãn nhìn vết thương trên cánh tay, cũng không quan tâm đến giọng điệu lạnh lùng của anh, dù sao cũng là bà tư mất con, với mối quan hệ của anh với bà tư còn có thể cứu cô cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Mộc Vãn hơi khó chịu, nhưng rất nhạt, lại nhanh chóng biến mất.
Bây giờ cô không tìm được chút chứng cứ nào để giải thích cho bản thân, nhưng cô biết nhân vật quan trọng nhất là Quế Hương chuyên quét dọn trong sân riêng của bà tư.
Nghĩ đến đây, Mộc Vãn vội vàng nói: “Trong sân của dì tư có một nha đầu tên Quế Hương, lúc trước tôi không biết người này, hôm nay là cô ta đến Quế Hoa Uyển đòi bánh ngọt cho bà tư, tôi cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, Thiếu soái có thể phái người đi tìm cô ta không.”
Lăng Thận Hành hơi suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Món bánh ngọt này được gói kín bốn phía, nếu là người bên ngoài hạ độc, phải làm thế nào mới có thể cho độc vào nhân bánh lại không phá hoại dáng vẻ bên ngoài.”
“Tuy tôi không quá chắc chắn, nhưng có một thứ có thể làm được.” Trong phòng thí nghiệm của cô cũng có, nhưng cô không tiện mở cửa phòng thí nghiệm ở trước mặt anh, bị anh nhìn thấy những thứ kỳ lạ lung tung lộn xộn ở trong đó, tất nhiên anh sẽ nghi ngờ.
Lăng Thận Hành không nói gì.
Mộc Vãn nói: “Tôi không biết còn có thể tìm được thứ này không.”
Có lẽ người hạ độc đã đốt cháy nó rồi, nhưng thứ đó là nhựa plastic, nếu đốt cháy sẽ để lại mùi hường rất nồng, có lẽ bọn họ sẽ không làm như thế.
Cũng không thể giấu đi được, ai lại giấu công cụ gây án ở trên người chứ.
Vậy chỉ có thể ném xuống, bởi vì bọn họ không ngờ Mộc Vãn sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Cô nhìn về phía Lăng Thận Hành, “Thiếu soái có thể tin tưởng tôi không?”
Anh không thể, ánh mắt anh rất nặng nề, cũng không biết qua bao lâu, anh mới đứng lên nói: “Tôi chỉ tin tưởng chứng cứ.”
Mộc Vãn hơi ngạc nhiên, trong lòng chua xót.
Giọng nói của cô vốn rất nhỏ, lúc này lại càng nhỏ hơn: “Tôi sẽ tìm được chứng cứ.”