Mộc Vãn nằm trên giường một lúc, nghe thấy giọng nói của Thái Tuyết: “Thiếu phu nhân, là Mộc lão gia đến.”
Mộc lão gia? Cha ruột của cô?
Mộc Vãn không ngờ việc của mình lại làm ồn ào đến chỗ Mộc lão gia, vội vàng ngồi dậy trên giường, Mộc lão gia không nên đi vào phòng trong, nhưng vì quá lo lắng sốt ruột, tất nhiên đã bớt chút kiêng dè đó, ba bước biến thành hai bước lao vào trong, nhìn thấy cô, đã gọi ngay từ xa “Vãn Nhi”.
Năm nay Mộc lão gia mới ngoài 40, dáng người rất cao, vẻ ngoài đẹp trai, mặc trường sam màu tím đen, dàng người càng thêm thon dài thẳng tắp.
Mộc Vãn giống ông bảy tám phần.
Cô còn chưa mở miệng, Mộc lão gia đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cúi đầu nhìn cô, trong mắt là vẻ thương yêu: “Sao lại thể này, đang tốt đẹp lại gặp phải hỏa hoạn?”
Ông nhớ lại lúc Mộc Vãn còn ở Mộc phủ, khuê phòng từng bị cháy một lần, lần đó cũng vì may mắn, đúng lúc trời cao đổ một cơn mưa rất to.
Mộc Vãn nhìn thấy sự lo lắng và buồn bực vô cùng chân thật trong mắt của ông, dù biết rằng ông chỉ đang quan tâm nguyên chủ mà thôi, nhưng cô đã sớm buộc chặt với cơ thể này rồi, có rất nhiều cảm giác bị ảnh hưởng, qua một thời gian, đã không thể phân biệt tôi cô nữa.
Vì vậy, cô cũng cảm thấy rất thân thiết khi gặp Mộc lão gia, mở miệng an ủi: “Cha, con không sao.”
“Con thử nhìn con đi, cổ họng khàn thành dáng vẻ gì rồi, nếu sau lại để lại bệnh cũ gì đó, con định mở miệng nói chuyện thế nào.” Mộc lão gia thở dài: “Vãn Nhi, lúc trước cha không đồng ý cho con đến Lăng gia, dù sao gia đình quan lại kiểu này cũng không thoải mái bằng nhà thương nhân như chúng ta. Từ sau khi con gả đến đây, có nhận được sự đối xử thật lòng nào không? Lăng Thận Hành này có chút tình cảm vợ chồng nào với con không? Từ trên xuống dưới Lăng phủ, không ai coi trọng con, cứ liên tục xảy ra chuyện như vậy, cũng may nha đầu của con chạy đến cửa hàng thông báo cho chưởng quỹ, chưởng quỹ lại truyền tin cho cha.”
Nha đầu? Có lẽ là Thái Tuyết hoặc Liên thành Thái Vũ rồi, đúng là đứa bé lanh lợi.
Cô lắc đầu: “Cha phải chạy từ xa đến đây, con cũng không yên tâm.”
Mộc lão gia nói: “Nói gì thế, nếu cha không đến, ai làm chỗ dựa cho con? Cũng may con không có việc gì, nếu không dù cha có phải liều cả cái mạng này cũng phải đòi Lăng gia một lời giải thích.”
Cha bảo vệ cô khắp mọi nơi, điều này khiến trong lòng Mộc Vãn cảm thấy ấm áp, từ nhỏ cô đã không cha không mẹ, chưa hề biết có cha yêu thương lại tốt đẹp và an tâm như thế.
Cô không nhịn được dịch người đến bên cạnh Mộc lão gia, lại nhìn khuôn mặt vừa đau lòng vừa tức giận của ông, đưa tay ra nhẹ nhàng giật ống tay áo của ông, “Cha.”
Dáng vẻ này của Mộc Vãn khiến Mộc lão gia nhớ đến cô khi còn bé, không có việc gì cũng thích tìm ông làm nũng, dù ông đang đối chiếu sổ sách với chưởng quỹ, cũng phải ôm tiểu Mộc Vãn vào trong ngực, vừa dỗ dành cô chơi đùa, vừa xem sổ sách, có đôi khi cô chơi mệt rồi ngủ thϊếp đi trong ngực ông, ông cũng không nỡ buông ra.
Đứa con gái này là bảo bối trong lòng ông.
Mộc lão gia nói: “Con nghỉ ngơi trước đi, cha đi tìm Lăng Thận Hành hỏi cho rõ ràng, con gái của cha suýt nữa bị thiêu chết ở Lăng gia của bọn họ, nhất định phải cho cha một câu trả lời thỏa đáng.”
Mộc Vãn vội vàng kéo ông lại, nói nhỏ: “Cha, cha đừng đi tìm ta, con thoát chết nhiều lần, đều là anh ấy liều mạng cứu con.”
Mộc lão gia giật mình.
Mộc Vãn nói: “Lúc ấy lửa cháy dữ dội, ai cũng không dám đi vào, là Thiếu soái xông vào cứu con.”
“Cậu ta lại cứu con à?” Mộc lão gia hừ một tiếng, “Cậu ta cũng được coi là quân tử, nhưng chuyện này cũng là trách nhiệm của cậu ta, cậu ta không cứu con thì ai cứu?” Ông không vừa mắt Lăng Thận Hành, chỉ vì anh không đối xử tốt với con gái của mình, nhưng lần này người ta cứu mạng con gái của ông, dù ông không thích, ngoài miệng cũng không thể nói gì.
“Cha vợ nói đúng lắm, chuyện này thật sự là trách nhiệm của con rể.” Vừa nói hết câu, Lăng Thận Hành đã sải bước đi vào.