Lão phu nhân vừa sợ vừa tức, khóe môi run rẩy, nói không nên lời.
Lưu quản gia đứng bên cạnh bà cụ thấy tình hình như vậy, lập tức bước tới hai bước quỳ xuống: “Thiếu soái bớt giận, chuyện này không liên quan đến lão phu nhân, người do tôi giam, lửa cũng do tôi đốt, Thiếu soái muốn trừng trị thế nào, Lưu Giang đều cam tâm tình nguyện nhận lấy.”
Nụ cười của Lăng Thận Hành lạnh hơ mấy lần: “Lưu quản gia, ông tưởng ông theo cha tôi chinh chiến trên sa trường nhiều năm, thì tôi không dám làm gì ông sao?”
Lưu quản gia vội vàng nói: “Lưu Giang nào dám.”
Thật ra Lăng Thận Hành nói đúng, ông ta dám ôm lấy tất cả những trách nhiệm này, thứ nhất là vì giữ mặt mũi cho lão phu nhân, thứ hai ông ta là người của Đốc quân, mặc kệ là lão phu nhân hay Đốc quân đều cố hết sức bảo vệ ông ta, nhìn tình hình này, Thiếu soái căn bản không có ý định khoanh tay đứng nhìn.
“Ông đã nhận lấy tất cả, vậy được rồi.” Ánh mắt Lăng Thận Hành tối tăm: “Ông cuốn chiếu lăn ra khỏi Lăng phủ đi.”
Lưu quản gia giật mình, lão phu nhân cũng thay đổi sắc mặt.
Vốn tưởng Lăng Thận Hành chỉ trừng phạt tượng trưng một chút thôi, không ngờ trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi Lăng gia, Lưu quản gia theo Đốc quân chinh chiến cả nửa đời, căn bản không có vợ con, đuổi ông ta ra ngoài, ông ta phái sống thế nào đây? Hơn nữa, ông ta đã quen sống ở phủ Đốc Quân, nếu lưu lạc ở bên ngoài, không phải nửa đời sau sẽ chán nản khốn đốn sao?
“Hi Nghiêu.” Lão phu nhân nghiêm khắc nói: “Lưu quản gia đã đi theo cha cháu chinh chiến cả đời.”
Dù anh không nể khuôn mặt già nua của bà cụ, cũng nên để ý đến cha của anh.
Lúc này, có người đi vào nói: “Lão phu nhân, Thiếu soái, là điện thoại của Đốc quân.”
Lão phu nhân nhìn Lăng Thận Hành: “Là điện thoại của cha cháu, cháu nên tự nói với nó đi, cháu cũng phải biết chừng mực, đừng có chọc nó không vui.”
Lăng Thận Hành không nói gì, đứng dậy đi nghe điện thoại.
Lưu quản gia còn quỳ trên mặt đất, lão phu nhân để ông ta đứng lên trước.
“Cậu không cần sợ, Đốc quân chắc chắn sẽ không để nó đuổi cậu ra ngoài.”
Lưu quản gia cúi đầu nói: “Việc này là chúng ta không tính toán kỹ càng, không ngờ Thiếu soái lại vì Thiếu phu nhân gây ra ồn ào lớn đến thế.”
Trong ấn tượng của ông ta, Thiếu soái cực kỳ chán ghét Mộc Vãn, chỉ cần nói việc lần trước Mộc Vãn rơi xuống giếng, sau khi anh biết được đã tỏ ra rất thản nhiên, cứ như anh không quan tâm đến sự sống chết của người vợ này, nghe nói cô leo lên từ trong giếng, thậm chí anh còn nói thêm một câu “Về sau chết xa một chút, đừng làm bẩn giếng nước uống”.
Mới chỉ qua một tháng, thái độ của Thiếu soái với Thiếu phu nhân đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn vì Thiếu phu nhân không tiếc trở mặt với lão phu nhân.
Lão phu nhân thở dài một tiếng, thật ra bà cụ đã sớm biết thái độ của Lăng Thận Hành với Mộc Vãn đã khác lúc trước rất nhiều, chỉ nói đến việc bà hai lần trước, anh không chút do dự tin tưởng Mộc Vãn, chỉ sợ lần này cũng vậy.
~
Lý Hòa Bắc đứng ngoài cửa phòng trông chừng, nghe Lăng Thận Hành nói chuyện với Đốc quân ở bên trong.
Hiển nhiên anh đang nổi giận, làm rùm beng với Đốc quân ở trong điện thoại, cuối cùng trực tiếp cúp máy.
Chờ anh đi ra ngoài, Lý Hòa Bắc thấy sắc mặt anh tối tăm, anh ta không nên nói gì, nhưng vẫn do dự mở miệng: “Thiếu soái, tuy Lưu quản gia có lỗi, cũng chỉ nghe lệnh của Đốc quân và Lão phu nhân, ngài phạt ông ta là không sai, nhưng cũng không thể quá ác độc, nếu không Đốc quân trách tội ngài thì thôi, chỉ sợ sẽ giận lây sang Thiếu phu nhân. Thuộc hạ cả gan nghĩ rằng, nên điều tra việc của bà tư xong rồi lại quyết định.”
Lăng Thận Hành liếc anh ta một cái, cho đến khi Lý Hòa Bắc không dám thở hơi nào.
Rất lâu sau, anh mới xoa lông mày, nói nhỏ: “Trước tiên phạt ông ta quỳ ở Lan Tâm Uyển ba ngày, lại trừ một nửa tiền công của ông ta.”
Lý Hòa Bắc thở phào nhẹ nhõm: “Thuộc hạ đi báo với lão phu nhân.”