Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày

Chương 121: Không đủ gây sợ

Lăng Tuyết Thu vốn vẫn còn tức giận, không nghĩ tới Mộc Văn Bách đã nói xin lỗi cô ấy, hơn nữa mười phần thành ý.

Mộc Cẩm Thu giơ ngón cái khen Mộc Văn Bách ở trong lòng, đứa em trai này thông minh hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều, cậu ta vừa nói như vậy, vốn là Lăng Tuyết Thu giận cậu ta, lúc này cũng tan thành mây khói.

Quả nhiên, Lăng Tuyết Thu lập tức nói: "Anh đừng cúi người, tôi cũng không phải là trưởng bối, để người ta thấy lại bị chế giễu."

"Nếu Tam tiểu thư không tha thứ cho tôi, tôi vẫn cúi như vậy không đứng dậy." Mộc Văn Bách cũng bướng bỉnh.

"Anh nhanh đứng dậy đi, tôi không trách anh, cũng không phải anh truyền lời nói xấu." Lúc này Mộc Văn Bách mới đứng thẳng dậy, trên mặt vui vẻ: "Tôi cũng biết cô là một người hiểu chuyện."

Mộc Vãn cười lạnh trong bụng, cô không tin những lời nói xấu kia không liên quan gì đến Mộc Văn Bách, cũng chỉ có Tuyết Thu ngây thơ không có tâm cơ mới có thể tin lời cậu ta.

Mộc Văn Bách nói cái gì ở bên ngoài, lão phu nhân trong phòng nghe rõ ràng, đầu bà cụ đau uống thuốc đã đỡ, lại nghe Trúc Nhi nói Mộc Văn Bách tới, mặc dù không có sức xuống giường, nhưng lỗ tai cũng còn tốt.

Bà cụ không khỏi cười nói với Trúc Nhi: "Tôi không quá hiểu Nhị thiếu gia Mộc gia này, chỉ là nhìn lịch sự không đáng ghét, không nghĩ tới cậu ấy có thể nói ra lời như vậy, nếu như đổi lại thành những người khác, ước gì có thể kết thân với Lăng gia chúng tôi, cho dù là hiểu lầm cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, tôi thấy con người cậu ấy bây giờ, toàn tâm toàn ý nghĩ cho Tuyết Thu, giả Tuyết Thu cho cậu ấy cũng coi như là một đoạn nhân duyên mỹ mãn."

Trúc Nhi cũng nói: "Tôi thấy vị Nhị thiếu gia này mi thanh mục tú, lại tao nhã lệ độ đối với Tam tiểu thư, tương lai tiếp quản sản nghiệp Mộc gia, cũng sẽ không bạc đãi Tam tiểu thư."

Lão phu nhân cười ha ha, hẳn là Đốc Quân bên kia không có vấn đề gì, chỉ cần bà cụ mở miệng, hơn phân nửa ông sẽ đồng ý, chỉ là không biết Thiếu tướng bên này sẽ có phản ứng gì.

~

Mộc Cẩm Nhu trở lại biệt uyển của mình, đang uống trà chuẩn bị nghỉ ngơi, Đậu Khấu đã nói Nhị thiếu gia tới.

Cô ta vội vàng ngồi thẳng, tự mình cầm một ly trà, trà mới vừa được đổ xong, Mộc Văn Bách đã tiến vào.

"Em lại giấu chị làm một chuyện khó lường." Mặc dù Mộc Cẩm Nhu không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, cũng hiểu rõ thủ đoạn của em hai này, nếu như không phải là cậu ta lên kế hoạch sắp xếp gì đó, sao lời đồn lại truyền ra.

"Vậy em cũng phải cám ơn chị cả, không có sự giúp đỡ của chị, sao những lời đồn kia có thể truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ trong một đêm." Mộc Văn Bách cười ngồi xuống uống trà.

Mộc Cẩm Nhu lại hơi lo lắng: "Chị thấy ý của lão phu nhân, tám phần sẽ định cửa hôn sự này, đương nhiên đốc quân bên kia dễ nói, chị lo lắng là Thiếu tướng, bình thường anh ấy cưng chiều cô em gái này nhất, bảo vệ như bảo bối ở trong lòng bàn tay. Em xem thái độ hôm nay của Mộc Vãn, rõ ràng không muốn để cho em cưới Tam tiểu thư, cô ta sợ sau này em được thế gây bất lợi với cô ta và Mộc Văn Vũ. Bây giờ mỗi ngày Thiếu tướng lưu luyến ở Quế Hoa Uyển của cô ta, nếu cô ta thổi gió bên gối, ý Thiếu tướng khó mà nói."

Mộc Văn Bách cười âm u, vẻ ngoài cậu ta vốn tuấn tú, cười như vậy cho lại làm cho mặt của cậu ta có chút vặn vẹo tái đi.

"Chị cả không cần phải lo lắng đích nữ ngu xuẩn đó, rất nhanh, cô ta sẽ không cản trở được chuyện gì của chúng ta."

Mộc Cẩm Nhu nói: "Em đã sắp xếp thỏa đáng chưa?"

Mộc Văn Bách nói: "Vừa vặn mấy ngày nay Thiếu tướng không ở trong phủ, cũng là cơ hội ông trời cho chúng ta."