Mộc Vãn thấy Tuyết Thu nóng nảy đến mức muốn nhảy dựng lên cãi cọ, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cô yên tâm đừng nóng vội, lúc này tuyệt đối không thể khiến lão phu nhân nghi ngờ, tránh làm liên lụy đến Tưởng Thành.
Mộc Vãn thản nhiên nói: “Thật ra cháu cũng rất vui khi thấy việc này xảy ra, nhưng Thiếu soái yêu thương cô em gái này nhất, có phải bà nội nên chờ Thiếu soái quay về hỏi ý kiến của anh ấy rồi hẵng đưa ra quyết định không.”
Mặc dù cô là Thiếu phu nhân, nhưng lời nói của cô không có trọng lượng, Lăng Thận Hành thì khác, vì vậy lúc này đẩy Lăng Thận Hành ra, dù lão phu nhân sẽ không hài lòng với cô, nhưng vì hạnh phúc của Tuyết Thu chắc chắn phải làm như vậy.
Đúng như dự đoán, sắc mặt lão phu nhân tối sầm lại, ở nơi này bà cụ nói một không nói khác, những người khác còn không kịp nịnh nọt bà cụ, lại chỉ có mỗi Mộc Vãn này thích đối đầu với bà cụ.
Nhưng lời nói của cô cũng có lý, Lăng Thận Hành thật sự rất thương cô em gái này, phải hỏi ý kiến của anh về hôn nhân của cô ấy, hơn nữa Đốc quân không ở trong phủ, tất nhiên cũng phải thông báo với ông.
Lão phu nhân nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy huyệt Thái dương đau đớn như kim châm, cơn đau đầu dữ dội này nói đến là đến, lúc này bà cụ đau đớn đến sắc mặt trắng bệch, Trúc Nhi đứng bên cạnh vội vàng dùng dầu cù là bôi lên huyệt Thái dương cho bà cụ, lại giúp bà cụ xoa bóp kinh mạch.
“Được rồi, chờ Hi Nghiêu về sẽ bàn lại, đều quay về đi.” Lão phu nhân dùng tay đỡ đầu, đôi mắt nhắm lại, vẻ mặt rất đau khổ.
Mộc Cẩm Nhu vội vàng ân cần bước tới: “Bà nội, có phải bệnh cũ lại tái phát rồi không, để cháu lấy thuốc cho bà, đúng lúc mới làm xong thuốc mới.”
Lão phu nhân nghe xong, cũng gật đầu.
Bà cụ ăn viên thuốc do Mộc Cẩm Nhu điều chế, hiệu quả rõ ràng, chỉ cần ăn vào, triệu chứng đau đầu sẽ dịu đi.
Mộc Cẩm Nhu nhanh chóng lấy thuốc đến, trong hộp gỗ nhỏ chứa đầy viên thuốc màu đen, sau khi mở ra lại lan tỏa hương thơm kỳ lạ.
Mũi của Mộc Vãn rất thích, cẩn thận hút hà, đây là một số vị thuốc an thần, nhưng một vị thuốc trong số đó lại có mùi hương kỳ lạ, cô không thể phân biệt ra ngay được.
Lão phu nhân ăn một viên thuốc của Mộc Cẩm Nhu, Trúc Nhi vội vàng đưa cốc nước đến bên môi bà cụ phục vụ bà cụ uống nước.
Lão phu nhân uống thuốc xong, cũng không tiện quay về, liền nghỉ ngơi trong phòng ngủ của Lăng Tuyết Thu trước.
Bà ba cũng không dám trở về, cũng ở lại đây trông coi.
Lăng Tuyết Thu rất biết ơn nhìn thoáng qua Mộc Vãn, Mộc Vãn nháy mắt với cô ấy.
Lúc này, một nha đầu đi vào nói: “Tam tiểu thư, Nhị thiếu gia đứng ở ngoài cửa muốn gặp cô, nói là có việc quan trọng.”
Lúc này, Lăng Tuyết Thu không muốn nhìn thấy Mộc Văn Bách, không phải chán ghét anh ta, là vì muốn né tránh nghi ngờ.
Cô ấy đang do dự, Mộc Cẩm Nhu đã cười nói: “Nó có điều sợ mọi người nên không dám vào đây sao? Nhanh gọi người vào đi.”
Mộc Văn Bách vừa đi vào, nhìn thấy có một vị trưởng bối và mấy người khác ngồi trong sảnh, thế là vấn an từng người, thái độ cung kính khiêm tốn.
“Em hai, em vội vàng chạy đến vì chuyện gì thế? Nếu muốn tìm Tam tiểu thư, bọn chị né tránh là được.” Mộc Cẩm Nhu che miệng cười, cứ như Mộc Văn Bách và Lăng Tuyết Thu muốn nói chuyện riêng vậy.
Lăng Tuyết Thu cảm thấy rất xấu hổ, sắc mặt không vui.
Hiển nhiên Mộc Văn Bách cũng nhìn thấy, anh ta vội vàng đi đến trước mặt Lăng Tuyết Thu, cúi người thật sâu gần như là một góc 90 độ.
Lăng Tuyết Thu ngơ ngác không ngờ anh ta đột nhiên hành lễ với cô ấy lớn đến vậy.
Giọng nói của Mộc Văn Bách xen lẫn vẻ áy náy, bất đắc dĩ nói từng câu một: “Tam tiểu thư, sáng nay tôi nghe thấy một số người truyền tin đồn không tốt về em, trong lòng Văn Bách nóng như lửa đốt, chúng ta rất trong sạch, không ngờ bị người ta hiểu lầm, làm hỏng danh dự của Tam tiểu thư. Hôm qua là Văn Bách sơ ý chủ quan, chỉ nghĩ đến sự an toàn của Tuyết Thu, không ngờ lại tạo ra tin đồn, Tam tiểu thư giận tôi cũng là chuyện đương nhiên, nếu em còn tức giận, cứ tát tôi hai cái thật mạnh, Văn Bách sẽ nhận.”
Top of Form