Lão phu nhân lại hỏi ý kiến bà ba, đương nhiên bà ba đã nói được.
“Con thấy tình tình của Cẩm Nhu là biết tính tình của Mộc nhị thiếu gia thế nào, cũng không kém nhiều đâu, nếu Tam tiểu thư thật sự kết hôn với Mộc nhị thiếu gia, có Mộc gia và Lăng gia làm chỗ dựa, cuộc hôn nhân của hai người này chắc chắn sẽ hòa thuận mỹ mãn.”
Mộc Cẩm Nhu nghe thấy lời khen của bà ba, lại mỉm cười xấu hổ: “Bà nội đang nể mặt Mộc gia của bọn cháu rồi, dù sao Văn Bách cũng chỉ là con thứ, về mặt thân phận không xứng với Tam tiểu thư, chỉ mong sau này nó có thể hăng hái vươn lên, tạo ra nghiệp lớn, lúc này mới không có lỗi với sự tin tưởng và khen ngợi của bà nội.”
Lão phu nhân nghe Mộc Cẩm Nhu nói vậy, cũng dần buông bỏ khúc mắc trong lòng, lúc Mộc Cẩm Nhu gả tới cùng là thứ nữ, là thϊếp, nhưng tính cách và thái độ làm người của cô ta tốt hơn Mộc Vãn kia gấp trăm lần, vì vậy, việc đã đến mức này rồi, vì không hủy hoại danh tiếng của cháu gái, gả cô ấy cho Mộc Văn Bách là lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ ngồi đó người hát người khen, không hề quan tâm đến cảm nhận của Lăng Tuyết Thu, cô ấy nóng nảy đến mức như ngồi trên bàn chông, đành phải nhìn sang Mộc Vãn nhờ giúp đỡ.
Mộc Vãn đang suy nghĩ điểm kỳ lạ trong chuyện này, tối hôm qua cô gặp Mộc Văn Bách ở trong hội đèn l*иg, Tuyết Thu và Tưởng Thành cũng đi chơi ở hội đèn l*иg, chẳng lẽ Mộc Văn Bách phát hiện bọn họ ở cạnh nhau, vì vậy mới làm ra chuyện thế này? Anh ta cố ý tiếp cận Tuyết Thu, lại cố ý để người ta lan truyền tin đồn, nếu không có người sai khiến, vì sao trong vòng một đêm đã lan truyền khắp cả Liên thành rồi? Mấy con nha đầu của Mộc Cẩm Nhu rất am hiểu việc châm ngòi thổi gió này.
Mộc Vãn nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Bà nội, Văn Bách là em trai cháu, hãy để cháu nói đôi câu.”
Lão phu nhân nhìn cô một cái, bất đắc dĩ ừ một tiếng, bà cụ vốn không định nghe ý kiến của cô.
“Bây giờ Văn Bách còn trẻ, cha cháu muốn rèn luyện em ấy nên để em ấy đến cửa hàng tơ lụa, cháu nghe cha nói, chẳng mấy chốc sẽ gọi em ấy về quản lý cửa hàng. Tuy mọi mặt của em ấy đều ưu tú, nhưng chưa có năng lực kiếm sống, cháu nghĩ, cứ để em ấy về quản lý cửa hàng, vừa rèn luyện vừa có thể cải thiện bản thân, chờ em ấy tạo được chút thành tích ở cửa hàng, lại đến bàn việc cưới xin của em ấy và Tam tiểu thư, khi đó trai tài gái sắc, người khác cũng không nói được câu nào.”
Mộc Cẩm Nhu nghe lời này, giận đến mức trong mắt bùng lên một ngọn lửa, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Lời nói của Mộc Vãn không hề có ý nói xấu Mộc Văn Bách, nhưng cẩn thận suy nghĩ, không phải cô đang nói bây giờ Mộc Văn Bách chẳng làm nên trò trống gì không xứng với Tam tiểu thư hay sao? Còn nói cái gì mà cải thiện bản thân, rõ ràng đã mỉa mai bản tính của Mộc Văn Bách không tốt. Thân phận của Mộc Văn Bách và Tam tiểu thư vốn đã chênh lệch rất nhiều, nếu lão phu nhân thật sự quyết định như vậy, người ngoài cũng sẽ nói này nói kia.
Đúng như dự đoán, lão phu nhân nghe xong cũng im lặng.
Mộc Cẩm Nhu vội vàng cười nói: “Từ nhỏ em gái đã xa cách Văn Bách, có lẽ không biết rõ những năm qua Văn Bách đang học tập kiến thức buôn bán, lúc trước cha để em ấy quản lý ghi chép kế toán, em ấy cũng có thể nói rõ ràng rành mạch, cha còn vì vậy mà khen ngợi rất nhiều. Bây giờ em cả đang bận rộn việc trong quân đội, với năng lực và đức tính của em ấy, không bao lâu nữa có thể thăng lên chức quan cao, tất nhiên em ấy sẽ không để ý đến việc làm ăn của Mộc gia, cha để Văn Bách luyện tập, cũng là tính toán cho em ấy.”
Tất nhiên bà ba sẽ giúp đỡ Mộc Cẩm Nhu, nói hùa theo cô ta: “Sau này Nhị thiếu gia sẽ là nhân vật rất quan trọng của Mộc gia, Tam tiểu thư gả đến đó sẽ hưởng không hết vinh hoa.”
Lăng Tuyết Thu càng nóng nảy hơn, nhưng cô ấy nóng nảy cũng vô dụng, mặc kệ cô ấy phản đối thế nào, cũng chỉ có thể nghe theo lão phu nhân.