Từ lần trước bà tư ăn món bánh nho do cô làm, lại ăn đến nghiện, cứ ba ngày hai bữa lại phái người đến đòi.
Mộc Vãn nói: “Được rồi, bà ta là phụ nữ có thai bà ta lớn nhất, bà ta muốn ăn thì ăn, chị lại làm cho bà ta lần nữa, chút nữa viết một công thức, để bà ta tìm đầu bếp tự làm là được.”
Mộc Vãn suy nghĩ, “Lại làm thêm một chút cho Tam tiểu thư đi.”
Việc của Lăng Tuyết Thu và Mộc Văn Bách không có lửa thì sao có khói, Lăng Tuyết Thu thích Tưởng Thành, sao lại thân thiết với Mộc Văn Bách chứ.
Cô đã nghe nói việc lần trước Lăng Tuyết Thu đến Cẩn Hàm Uyển gặp Mộc Văn Bách, vốn muốn khuyên nhủ cô ấy mấy câu, không ngờ lại truyền ra tin đồn này.
Cô hiểu rõ con người của Mộc Văn Bách, anh ta tiếp cận Lăng Tuyết Thu, tám phần là muốn làm con rể Lăng gia, dựa vào một đứa con thứ như anh ta, không lăn lộn được một vị trí ở quân đội, không thể làm gia chủ Mộc gia, chỉ có thể lùi lại cầu việc khác dựa vào Lăng gia.
Anh ta dựa vào Lăng gia thì cũng không sao, Mộc Vãn chỉ sợ anh ta sẽ khiến Tuyết Thu sai lầm cả đời.
Hồng Tụ và Ánh Xuân cầm số bánh ngọt vừa làm đi theo sau lưng cô, chỉ trong chớp mắt ba người đã đến sân riêng của Lăng Tuyết Thu.
Còn chưa đến đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói chuyện, Hồng Tụ vểnh tai lên nghe: “Là Nhị phu nhân.”
Mộc Cẩm Nhu cũng ở đây?
Động tác của cô ta quá nhanh, có lẽ cũng đoán ra cô sẽ đến tìm Tuyết Thu nói chuyện, vì vậy đến trước một bước chặn đường đi của cô.
“Hình như… Hình như còn có giọng nói của lão phu nhân nữa.” Hồng Tụ cảnh giác nhìn thoáng qua Mộc Vãn, “Tiểu thư, có phải chúng ta đến chậm một bước rồi không?”
Lão phu nhân đột nhiên đến sân riêng của Tuyết Thu, trùng hợp Mộc Cẩm Nhu cũng ở đây, tất nhiên trong đó sẽ có điều kỳ lạ.
Trong lòng Mộc Vãn có dự cảm không tốt, vội vã bước vào phòng trong.
Ngày thường vừa vào trong phòng, Tuyết Thu đã nhảy nhót tưng bừng ra đón, hôm nay lại yên lặng không một tiếng động.
Lão phu nhân ngồi trên ghế dựa bát tiên ở chính giữa, Mộc Cẩm Nhu và bà ba ngồi phía dưới, sau lần trước bà hai không còn xuất hiện trong phủ nữa, tất nhiều mọi người đều tự có suy đoán, nhưng Lăng Thận Hành đã phong tỏa tin tức rất kín kẽ, không ai có thể hỏi thăm được lý do trong đó.
Lão phu nhân liếc nhìn Mộc Vãn một cái, im lặng uống trà.
“Chị dâu.” Tuyết Thu cũng ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy cô, không kiềm chế được trong mắt hiện ra vẻ nhờ vả.
Mộc Vãn vấn an lão phu nhân, rồi ngồi xuống bên cạnh Tuyết Thu.
Cô nghe lời đoán ý, cũng đoán được đôi chút, nhìn dáng vẻ vui mừng của Mộc Cẩm Nhu, cũng không thể nào che đậy được sự vui vẻ trên mặt.
Đúng như dự đoán, lão phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, nhướn mày nói: “Tuyết Thu, cháu cũng đến tuổi đính hôn rồi, hai người chị của cháu đã lấy chồng, con cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
Tuyết Thu: “Bà nội, cháu còn đang đi học đấy, bây giờ không muốn gả cho ai.”
“Đi học là đi học, không ảnh hưởng đến việc đính hôn, hôm nay bà đã truyền lời cho Mộc lão gia rồi, ông ấy cũng đã đồng ý.”
Mộc lão gia? Trong lòng Mộc Vãn căng thẳng, đúng là Mộc Văn Bách, dù sao một Mộc Văn Vũ đã sớm quyết định xong việc cưới hỏi rồi, còn là Mộc lão gia tự mình quyết định.
Mộc Vãn nhìn vẻ mặt của lão phu nhân, cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, cô cũng đoán được suy nghĩ của lão phu nhân.
Bà cụ muốn để Tuyết Thu gả cho Đại thiếu gia Mộc gia, nhưng Đại thiếu gia đã đính hôn rồi, vì vậy bà cụ định từ bỏ việc kết thân với Mộc gia, dù Mộc Văn Bách có tốt, dù sao cũng là con thứ, bà cụ không muốn cháu mình gả cho con thứ.
Nhưng chỉ trong một đêm việc của Tuyết Thu và Mộc Văn Bách đã truyền khắp nơi trong Lăng gia, ngay cả đám bà con xa cũng sai người đến nghe ngóng.
Tuyết Thu là một cô gái chưa chồng, nếu truyền qua truyền lại như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy, cuối cùng còn ai dám lấy nữa.
Vì lão phu nhân muốn giữ gìn danh dự cho Tuyết Thu, mới dứt khoát chấp nhận cuộc hôn nhân này, dù sao trong mắt bà cụ, ngoại trừ việc Mộc Văn Bách là con thứ, cũng là một người tuấn tú lịch sự không thể bắt bẻ.