Cửa lớn Lăng gia đã đóng chặt, bên trong lại có mấy người trông coi, đi vào từ cửa chính là chuyện không thể nào.
Mộc Văn Bách thấy Lăng Tuyết Thu hơi lo lắng, chớp mắt: “Tôi biết một chỗ có thể đi vào, có điều phải khiến Tam tiểu thư chịu uất ức.”
Anh ta dẫn cô đến một đoạn tường ở sân sau, bởi vì bức tường ở chỗ này cũ nát, đã bị sụp một mảng lớn, Lưu quản gia đã phát hiện, đang chuẩn bị cho người đến sửa chữa.
Tuy sụp mất một mảng lớn, nhưng vẫn rất cao một người không thể bò lên nổi.
Mộc Văn Bách ngồi xổm xuống cạnh tường, chỉ vào vai của mình: “Đến đây, đạp lên đi.”
Lăng Tuyết Thu ngạc nhiên nói: “Vậy sao được?”
Tuy cô không béo, nhưng cũng hơn 45kg, cứ đạp lên như thế chỉ sợ không ổn.
“Nhanh lên, nếu không về sẽ bị người ta phát hiện thật đó, chẳng lẽ em muốn chịu phạt?” Quy định của Lăng gia nghiêm ngặt, dù cô là đứa cháu gái được lão phu nhân cưng chiều nhất cũng không ngoại lệ.
Lăng Tuyết Thu suy nghĩ, vẫn không muốn bị phát, thế là cắn răng đạp lên một cái.
Mộc Văn Bách đưa cô lên đầu tường, bản thân anh ta chỉ hai ba cái đã vịn vách tường leo lên rồi.
Khoảng cách từ đầu tường đến mặt đất cũng không thấp, Lăng Tuyết Thu cũng không dám nhảy.
“Xem ra đành phải thất lễ một chút rồi.” Mộc Văn Bách vừa nói xong, đã ôm lấy eo của Lăng Tuyết Thu, nhẹ nhàng nhảy xuống đầu tường.
Nhưng sau khi nhảy xuống, anh ta lập tức buông tay ra, chắp tay xin lỗi: “Tam tiểu thư đừng trách tôi nhé.”
Sao Lăng Tuyết Thu lại trách anh ta chứ, “Cảm ơn.”
Trải qua chuyện tối nay, cô càng cảm thấy Mộc Văn Bách khiêm tốn lịch sự, đẹp trai biết quan tâm, còn có võ công tốt, cảm giác ở bên cạnh anh ta rất an toàn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mộc Văn Bách đưa Lăng Tuyết Thu về sân riêng, trước khi vào cửa, anh ta nhìn thoáng qua hai nha đầu đang bước đi cách đó không xa, hình như đang đi về phía này.
Anh ta nhếch khóe môi, đột nhiên lại gần Lăng Tuyết Thu, giơ tay len chạm vào tóc của cô.
Lăng Tuyết Thu giật mình, Mộc Văn Bách đã lấy thứ gì đó rồi vứt xuống đất, cười nói: “Đừng mang cây cỏ vào nhà, sẽ bị đầy tớ chê cười.”
Trong ánh mắt hai nha đầu kia, động tác vừa rồi của Mộc Văn Bách và Lăng Tuyết Thu như đang ôm tạm biệt.
Một nha đầu trong số đó nói: “Từ lúc nào Tam tiểu thư đã đã quan hệ tốt với Nhị thiếu gia Mộc gia rồi?”
“Mộc gia và Lăng gia cũng được tính là môn đăng hộ đối, hai người họ có quan hệ tốt thì có gì kỳ lạ chứ, nhưng bây giờ đã bắt đầu ôm ấp rồi, lại không giống với phong cách của Tam tiểu thư cho lắm.”
“Cô biết gì chứ, phụ nữ gặp được người đàn ông mình yêu thương tất nhiên sẽ không kìm nén được, thấy bọn họ ở bên nhau thân thiết như vậy, biết đâu đã ngủ với nhau lâu rồi ấy.”
Hai nha đầu cười hì hì đi ra ngoài, chưa đến một buổi tối, việc của Lăng Tuyết Thu và Mộc Văn Bách đã truyền đến tai Mộc Vãn.
Mộc Vãn đang ăn bữa sáng, Ánh Xuân liền kể cho cô nghe tin đồn nghe được từ chỗ khác.
“Nha đầu kia nói chuyện rất có bài bản, còn nói tận mắt nhìn thấy Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư vừa kéo vừa ôm trước cổng sân riêng, dáng vẻ rất thân thiết.”
Bát cháo vịt trước mặt Mộc Vãn lập tức trở nên nhạt nhẽo.
Hôm qua cô muốn đến nhắc nhở Lăng Tuyết Thu một câu, không ngờ bọn họ đã phát triển đến mức độ này rồi, nhưng câu chuyện trong miệng nha đầu luôn có bảy phần không thể tin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô phải tận mắt nhìn thấy mới coi là thật.
Mộc Vãn còn chưa đi ra ngoài, bà tư đã sai nha đầu đến đòi bánh nho.
Ánh Xuân không nhịn được phàn nàn: “Gần đây bà tư càng ngày càng ngông cuồng, ỷ bản thân đang được cưng chiều lại còn mang thai, coi nơi này của chúng ta như phòng bếp, bà ta muốn ăn gì liền phái người đến đòi, cũng không quan tâm có làm phiền đến Thiếu phu nhân hay không.”