Mộc Vãn nhìn chiếc còi tinh xảo xinh đẹp kia, thật sự không phải thứ gì quý giá, cô không nghĩ một ngày nào đó thật sự cần anh ta giúp đỡ, nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lấy chiếc còi nhỏ này, “Vậy thì cảm ơn.”
Chờ cô rời khỏi ngõ hẻm, cuộc bạo loạn trên phố đã lắng lại từ lâu, rất nhiều cảnh sát xuất hiện trên phố để duy trì trật tự, không lâu sau, bên kia đường vang lên tiếng chạy chỉnh tề, một nhóm người mặc đồng phục quân đội đang chạy về phía này, Mộc Vãn nghĩ thầm, không biết là việc gì lớn lại làm phiền đến cả quân đội.
Cô không nhịn được nhìn thoáng ra sau, trong góc của ngõ hẻm đã không còn ai nữa, Sở Nam Phong kia đúng là một người đàn ông kiên cường, bị thương nặng như vậy, gần như đã sắp hôn mê rồi, còn có thể tự mình tời khỏi đây.
Cô đột nhiên nghĩ đến lúc đám người hỗn loạn đã nghe thấy: Có người nổ súng, gϊếŧ người rồi, chết người rồi.
Cuộc bạo loạn trên hội đèn l*иg có liên quan đến anh ta sao?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Mộc Vãn vĩnh viễn không ngờ, việc hối hận nhất trong cuộc đời của cô là quen biết Sở Nam Phong trong buổi tối Trung thu này.
Mộc Vãn lại đoán ra một khả năng khác, quân đội được điều động đến, ngoại trừ giải quyết cuộc bạo loạn, có phải Lăng Thận Hành đã xảy ra chuyện gì rồi không, nghĩ như vậy, cô không nhịn được bước nhanh hơn, nhanh chóng đi đến Yến Tử Lâu.
Yến Tử Lâu không hề chịu chút ảnh hưởng nào từ cuộc bạo loạn, trong quán rượu cao bảy tầng vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô cùng ồn ào, người đến nơi này ăn cơm hưởng thụ đều là quan lại quyền quý, dân chúng bình thường không thể vào cửa được.
Mộc Vãn vừa xuất hiện đã có nhân viên phục vụ chào đón, đầu tiên là đánh giá cô từ trên xuống dưới, tuy cô ăn mặc đơn giản, nhưng lại lộng lẫy xinh đẹp, chắc chắn không phải đám dân chúng thấp cổ bé họng gì đó, thế là cười nói: “Tiểu thư, ăn cơm hay là tìm người?”
Mộc Vãn mỉm cười: “Bạn của tôi đang chờ ở lên lầu, nơi cao nhất của mấy người là ở đâu?”
Nhân viên phục vụ hơi khựng lại, nơi cao nhất của Yến Tử Lâu là sân thượng ngắm cảnh của bọn họ, phía trên chỉ có một căn phòng trang nhã, đến mùa Đông sẽ dùng thủy tinh bao quanh, mùa hè thì thông gió xung quanh, ngồi trong căn phòng, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của Thập Lý Trường Kiều.
Lúc này chỉ có một người ở trên sân thượng…
Nghĩ đến vị tiểu thư trước mặt có quan hệ với người kia, vẻ mặt của nhân viên phục vụ lại càng thêm cung kính, lập tức đi trước dẫn đường: “Tiểu thư, vị mời.”
Mộc Vãn thấy nhân viên phục vụ cũng không hỏi là người bạn của cô là ai đã trực tiếp dẫn đường, biết Lăng Thận Hành đang đợi cô ở phía trên rồi.
Trung thu trăng tròn, mặt trăng treo trên mặt sông thật dài như một chiếc móc bạc cong cong, mặt trăng bao phủ một lớp lụa mỏng ở trên mặt sông, ánh đèn trong Yến Tử Lâu nối liền với ánh sao ở bên ngoài bầu trời thành một vùng ánh sáng, đứng trong ánh trăng mơ hồ như đang đặt bản thân vào giữa bầu trời mênh mông bát ngát.
Lăng Thận Hành đứng trước lan can ngọc trắng được chạm trổ, tay áo trường sam bay phất phơ trong gió đêm, anh chắp tay sau lưng, đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bầu trời đầy sao như in vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, long lanh chói mắt.
Người đàn ông này như Thiên thần hạ trần, cuối cùng vẫn không thuộc về nhân gian.
Mộc Vãn thấy anh không sao cả, tảng đá luôn đè nặng trong lòng mới yên lặng rơi xuống đất, cô đã cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến anh đề phòng, lúc anh quay lại nhìn thấy cô, sự sắc bén trong mắt đã bị gió thổi bay rồi.
Vẫy tay gọi cô qua đó: “Đến đây.”
Mộc Vãn đi qua đứng bên cạnh anh, hình như anh còn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, thấy cô không hề bị thương, lại đảo mắt nhìn ra xa: “Nên nói cô đề phòng chu đáo hay là miệng quạ đen đây?”
Mộc Vãn bĩu môi: “Việc gặp gỡ ở nơi công cộng vốn dễ xảy ra sự cố, đương nhiên phải cẩn thận một chút mới tốt.”
“Cô vừa đi đâu?” Anh nhìn chằm chằm chiếc thuyền gỗ dập dềnh trên mặt sông, ánh mắt sâu thẳm.