Phái Diễn Xuất

Chương 100: Đưa em đăng quang

Cung điện vàng son Versailles, đèn flash của camera và cả điện thoại bên dưới đều lập lòe, nhà thiết kế đang đợi lên sân khấu và các nhân viên khác sợ ngây người, người xem show cũng hưng phấn.

Sàn diễn xảy ra sự cố, là chuyện truyền thông thích nghe ngóng, họ rất thích xem người mẫu bị ngã, giày bay ra, phụ kiện trên người rơi xuống còn có thể gặp nguy không loạn đi hết hoàn thành sàn diễn, có đôi khi sai lầm sẽ tạo ra tai nạn hiện trường, có đôi khi lại tạo thành một màn trình diễn kinh điển.

Màn trước ống kính này càng bạo! Có thể nói là xếp đầu trong lịch sử trình diễn! Tuy gọi là “sự cố”, thủ pháp cứu cánh càng làm tăng nên tính nghiêm trọng của sự cố, nhưng vì sao lại đẹp như thế chứ!!

Trên vai Trang Khâm choàng áo khoác dài nặng, mặt không đổi sắc đi theo người mẫu phía trước, hoàn thành vòng catwalk. Một khắc vào trong cánh gà kia, hoàn cảnh ồn ào và lộn xộn làm người rã rời ra ngay lập tức.

Nhà thiết kế xông thẳng tới chỗ hai người họ.

Trang Khâm theo phản xạ nói xin lỗi trước, cậu chỉ biết nói tiếng Anh, nói với nhà thiết kế rằng mình không cố ý: “Kim băng trên đai lưng không may bị rơi xuống, rất xin lỗi, đã phá hỏng show của ông.”

“Chuyện này không liên quan tới cậu!” Ông tức giận không thôi, show đã lên kế hoạch cẩn thận xảy ra sự cố này, muốn trách còn phải trách cái tên tự dưng choàng quần áo của mình lên người người kia, ông ta chỉ vào Lý Mộ mắng to anh không chuyên nghiệp bằng tiếng Pháp, Lý Mộ cũng không có ý phản bác.

Trang Khâm rất nhiều lần muốn xen vào, lại bị nhà thiết kế mắng bảo cậu biến sang một bên.

Nhà thiết kế hấp dẫn sự chú ý của mọi người lại đây, Lý Mộ mặt không cảm xúc cắt lời: “Xin lỗi, đã gây ra phiền phức không cần thiết cho buổi trình diễn của ông, tôi sẽ giải quyết vấn đề.”

Đối với nhà thiết kế mà nói, trong show của ông ta mà không nghe theo sự sắp xếp và khống chế, đơn thuần là lính nhảy dù do công ty người mẫu sắp xếp, bản thân ông ta cũng sai khi mời người không chuyên nghiệp tới để trình diễn.

Vừa nghe được đối phương nói sẽ giải quyết, nhà thiết kế cũng ý thức được sai lầm của bản thân, lạnh giọng lặp lại: “Không bao giờ có lần sau nữa.”

Không biết là nói cho người mẫu hay là bản thân mình nghe.

Ông ta phủi tay rời khỏi.

Một vài nhà thiết kế có tính tình cố chấp cổ quái, thường không có ai dám chọc vào họ, đặc biệt là người trong giới thời trang.

Tin một người mẫu nam phương Đông bị nhà thiết kế mắng xối xả sau cánh gà rất nhanh đã truyền ra, lập tức vào tai Vưu Duệ, các minh tinh trong nước bốn phía đều đang bàn tán về tài nguyên của cậu, giọng điệu kinh ngạc và hâm mộ.

Vừa nghe cậu vì xảy ra sai sót mà bị nhà thiết kế mắng to trước mặt mọi người, không khỏi đắc ý trong lòng, nhưng không hiện rõ ý xấu trên mặt, Vưu Duệ thậm chí còn nói: “Tiếc thật đấy, nhưng mà Trang Khâm cũng là lần đầu đi catwalk mà nhỉ? Xảy ra lỗi cũng là rất bình thường, hy vọng anh ta sẽ không bị nhãn hiệu phong sát…”

Ngay lúc Trang Khâm lên sân khấu, nhóm truyền thông thần thông quảng đại đã tìm được thân phận của cậu ngay, đặc biệt là các tòa soạn trong nước lẫn vào trong giới truyền thông nước ngoài, lập tức quay chụp lại gửi về trong nước lúc bấy giờ còn là sáng sớm: “Tit hot! Tit hot! Mau lên bài! Chúng ta phải là người lên bài đầu tiên!”

Lại vừa thấy trong ảnh và video kia, có một người mẫu nam anh tuấn giơ tay phủ thêm “hoàng bào” cho Trang Khâm, có thể nói là bữa tiệc thị giác! Cmn quá đẹp mắt! Nữ biên tập của tòa soạn nhận được ảnh video giật mình ngay lập tức, các cô không biết Lý Mộ, tưởng là mẫu nam nước ngoài, nhưng Trang Khâm thì các cô đều biết! Sau cậu ấy lại đột nhiên chạy đi trình diễn trong show?

Mỗi năm đều sẽ có một hai nghệ sĩ trong nước, được mời tới show diễn làm người mẫu, tài nguyên thời trang của Trang Khâm vẫn luôn không ra gì, ngay cả lên bìa tạp chí cũng chưa chụp được mấy lần.

Sao tự dưng có được tài nguyên thời trang đứng đầu như vậy?

Được mời đi xem show, có thể là do công ty đánh tiếc, tạp chí hợp tác có được tài nguyên, dù sao ở show có hơn trăm chỗ ngồi, vé vào cửa show khá dễ lấy, nhưng tự mình được mời lên sàn chữ T catwalk thì lại khác, nói lên quan hệ cá nhân của cậu với nhãn hiệu cực tốt, mới có khả năng nhận được cơ hội như vậy.

Diệp Táp ở hiện trường biết trường hợp này hơn phân nửa sẽ làm bùng nổ Internet.

Cư dân mạng thích xem cái gì, thích hóng hớt buôn dưa và anh đẹp trai, trường hợp như vậy, cô xem một chút đã thấy không chống đỡ nổi, hành động của Lý Mộ quả thực là quả quyết, phản ứng của Trang Khâm cũng rất ưu tú, giống như người mẫu qua huấn luyện có tố chất đẳng cấp, cậu thu khí chất ôn hòa lại, đanh mặt lại bước đi, mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, làm Diệp Táp thấy được càng nhiều không gian phát triển trên người cậu.

Cô cầm tiền ông chủ cấp cho, đâu ra đấy đánh thức đoàn đội marketing cùng PR, để họ ngủ dậy làm việc, tin lớn sắp ra lò.

Phối hợp với việc hai ngày sau lễ trao giải diễn ra, nếu có thể đoạt được giải, hosearch này xem ra phải bay lên tận chục thứ hạng nữa.

Lý Mộ nói sẽ giải quyết vấn đề, quả thực là giải quyết thật, vì để sự chú ý của truyền thông phân tán tới bản thân show trình diễn, anh không thể không liên lạc với ông họ bên ngoại của mình.

Bản thân Lý Mộ tuy rằng mua quần áo dạo show, nhưng anh cũng chưa từng đặt chân vào ngành sản xuất thời trang, nhiều lắm là trở thành khách hàng VIP ở mấy cửa hàng của nhà thiết kế yêu thích vì đã mua quá nhiều… Bà ngoại Lý Mộ khi còn trẻ tới Trung Quốc du học, mới gặp ông ngoại anh, rồi sau đó gả cho ông.

Bà ngoại anh xuất thân nhà giàu châu Âu, em trai bà ngoại nhìn từ nhỏ lớn lên, cũng chính là ông họ bên ngoại của Lý Mộ, vì yêu thích rượu mạnh, nhiều năm trước đã đầu tư vào xưởng rượu, nhập cổ phần công ty mẹ của hãng D.

Ông họ rất thích Henry, vì anh giỏi giang hơn con cái của ông, còn từng có suy nghĩ để anh trở thành người thừa kế của mình, ngoài hai chuyện này ra, Henry trước giờ cũng chưa từng hỏi nhờ ông giúp chuyện gì.

Có ông giúp đỡ, công ty mẹ tạo ra nhiều tin tức khen ngợi thiết kế mới của hãng D, mới đầu có chút tác dụng, nhưng tuần lễ thời trang có nhiều sàn diễn như vậy, show lần này cũng không còn làm cho người ta kinh diễm nữa.

Sau khi Trang Khâm và Lý Mộ rời khỏi Paris, tin tức giới thời trang lại biến thành họ lên trang đầu đề, tiêu đề đa số đều viết to tên show, hêm hai chữ to cứu cánh hoàn mỹ —— hai người ngoại quốc không ngờ trong lúc tham gia tuần lễ thời trang có thể chiếm cứ đầu đề trang báo nước ngoài cả ngày, làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trang Khâm không lên mạng nhiều, nhưng đã có không ít người nhắn tin thông báo cho cậu.

Video catwalk kia, đã truyền vào trong nước không chút chậm trễ, hơn nữa sau một ngày lên ấp ủ, làm cho tất cả cư dân mạng đều gáy to.

“A a a a a a a awsl (a tôi chết òi)!!”

“Sao có thể có người mặc bộ quần áo xấu như thế lại đẹp như thiên tiên chứ! Trong ba giây đồng hồ, tôi muốn toàn bộ thông tin về người mẫu nam này!”

“Cậu ấy là Trang Khâm, diễn viên, mọi người không biết à?”

“Trang Khâm tôi biết, ý tôi là người mẫu nam mặc áo khoác lông màu đỏ kia cơ, cmn đẹp trai vl, Trang Khâm cũng A quá, khí thế của cậu ấy trước kia mạnh như vậy mà sao tôi không phát hiện ra, trời ơi tôi muốn ngất, ship ship mạnh!”

“Người mẫu nam này hơi quen mắt, nét đẹp này có phải là quen quen không nhỉ…?”

“Có phải là anh này không? [ảnh]”

“Nốt ruồi trên mũi này giống nhau phải không?” Ảnh bị phóng to up lên.

“Chính là anh ấy chính là anh ấy!”

“Ối vl, tui cứ tưởng họ vừa vặn gặp ở show thoi, nhưng nhìn qua có phải chả phải đâu, quen từ trước rồi ý?? Với cả quan hệ này, thực sự không phải là đang yêu nhau đấy chứ!!”

“Bạn mị học ở Berlin xác nhận, mấy ngày này tin về Liên hoan phim Berlin, bộ phim điện ảnh đứng đầu chính là hai người họ diễn chung…”

Trong một đêm, Trang Khâm có thêm mấy trăm vạn fans, bỏ qua fans ảo, fans thật cũng rất nhiều, câu nghiêm túc quay chương trình cũng chưa có được hiệu quả như thế, ảnh cũ bị đào lên, bình luận: “Fan mới ngoi lên!! Anh đẹp trai quá! Cố lên!!”

Thấy không ít bình luận phỏng đoán hai người họ đang yêu nhau, số like còn không ít, Trang Khâm căng thẳng cực kì, nhắn tin hỏi Diệp Táp dưới tầng: “Giờ nên làm gì bây giờ…”

“Cậu yên tâm, đều trong sự khống chế của tôi, mọi người ship CP thôi, cậu cứ để họ ship đi, dù sao hai người cũng real.”

Trang Khâm: “… Để thế cũng được thật hả?”

Diệp Táp: “Sao lại không được, chỉ cần không công khai comeout, họ ship CP hai người phát đường, đẹp cả đôi đường mà không phải sao? Ngày mai có lễ bế mạc, hôm nay đừng ngủ quá muộn, tối phải nghỉ cho tốt, ngoan nha.”

Cùng lắm là sẽ có một vài kẻ mua thủy quân diss Trang Khâm bán hủ. Có điều Diệp Táp đã suy xét vấn đề antifan, nhưng làm gì có minh tinh nào không có anti, giới giải trí nhiều gay, có nhiều phỏng đoán hơn, cũng không có chứng cứ thực tế, chính chủ không thừa nhận, ai có thể nói được điều gì.

Trang Khâm làm sao mà còn ngủ được nữa.

Lý Mộ tắm xong đi ra, thấy cậu ôm điện thoại ngây ra.

“Đang lo chuyện lễ bế mạc?” Lý Mộ biết trước khi trao thưởng một ngày, sẽ có một bức thư nhét qua khe cửa thông báo, nhưng anh vẫn chưa nói cho Trang Khâm biết, sợ cậu ngủ không ngon chờ tin.

“Không phải vấn đề lễ bế mạc, là… cái này,” Trang Khâm cho anh xem ảnh chụp màn hình mình đã gửi cho Diệp Táp, “Họ đoán cũng chuẩn quá rồi, nói hai chúng ta chắc chắn đang ở bên nhau.”

Lý Mộ thản nhiên ung dung nhìn qua, hóa ra là poster bị mang đi, poster là bên PR của liên hoan Berlin làm bằng tiếng Đức, thiết kế rất nghệ thuật cũng rất khó hiểu, có người đoán phim này có phải là có đề tài đồng tính không.

Sau khi có một suy đoán như vậy xong, có người thuận lý thành chương suy đoán hai nam chính có phải là trong lúc diễn sinh tình không, một người đi xem người khác quay chương trình, về nước cùng nhau, thậm chí còn cùng đi du lịch, bây giờ lại còn cùng trình diễn thời trang!

Fan CP trong chớp mắt lớn mạnh hàng nghìn hàng vạn lần.

“Tên tiếng Trung của bộ phim điện ảnh này là gì? Có thể chiếu không?? Nam diễn viên kia tên gì, tên Henry à? Có tên tiếng Trung không, anh ấy là người Trung Quốc mà… tui nhất định phải tới rạp chiếu phim xem!”

“Cầu tên +1!”

“Hận không thể tới Berlin xem…!!”

“Các chụy em, tôi đào được trên weibo cá nhân của đạo diễn rồi! Anh ấy lầ Lý Mộ!!!”

“Hôm nay là ngày đầu mị làm fan girl, ai cũng đừng cản mị!”

Lý Mộ nghĩ, mấy fan này cũng thật là đáng sợ.

Nhưng lại có chút khoái chí là thế nào nhỉ.

“Được rồi, tịch thu điện thoại, họ thích bới gì thì để họ bới đi.” Điện thoại Trang Khâm bị Lý Mộ rút ra.

Lý Mộ tắt đèn, giang hai tay ra: “Vào lòng chồng ngủ thôi.”

Anh vẫn còn chừng mực, biết lễ bế mạc ngày mai người chắc chắn là nhiều, Trang Khâm cần phải giữ tinh thần khỏe khoắn lên sân khấu.

Trang Khâm ngoan ngoãn tựa vào vai anh, hồi lâu sau vẫn chưa ngủ, một là vấn đề có được giải không, hai là cậu đang nghĩ, nếu thực sự cậu và Lý Mộ bị người ta đào ra thì phải làm sao, nhưng cho dù có bị đào ra thật, cũng sẽ không có truyền thông nào kích ngòi nổ.

Nhưng cũng không thể lén lút yêu đương với Lý Mộ mãi được, mình có phải là nên chủ động comeout không?

Comeout có nghĩa là sự nghiệp của cậu cứ thế kết thúc, về sau sẽ không còn đạo diễn nào mời cậu tới đóng phim nữa, cũng có nghĩa là… cậu nhớ lần Tiểu Đao comeout đời trước đã làm sư phụ tức tới đổ bệnh.

Có lẽ khi mình comeout, sư phụ sẽ không giận tới vậy đâu.

Lý Mộ xoa xoa gáy cậu: “Sao còn chưa ngủ đi?”

“Em đang nghĩ…” Làn da ấm áp của cả hai dán vào nhau, Trang Khâm thở hắt vào cổ anh, “Bộ phim của chúng mình liệu có thể đoạt được giải thưởng không đây?”

Đã muộn thế này rồi còn không có cuộc gọi, Lý Mộ đoán có thể là không được.

Anh thực ra rất bình tĩnh, chuyện nội bộ buổi sáng cũng đã hỏi thăm, bình thẩm đoàn mở cuộc họp, có vẻ khó lựa chọn, có tin tức tiết lộ cho anh, nói có khả năng anh sẽ lấy được giải nam chính xuất sắc nhất, Lý Mộ không có hứng thú với giải thưởng này, anh lấy giải này làm gì chứ, anh chỉ muốn Tiểu Lục Lạc đoạt được giải.

Lý Mộ dán vào tai cậu thấp giọng nói: “Ngày mai là biết ngay thôi, ngủ ngoan nào, còn không ngủ nữa em cũng đừng hòng đi ngủ.”

Vừa dứt lời, chuông điện thoại trong phòng reo.

Trang Khâm ngồi bật dậy ngay.

Lý Mộ bật đèn, nghe máy.

Hóa ra là đạo diễn Quách phòng bên gọi bằng điện thoại khách sạn.

“Hóa ra sẽ thực sự có một bức thư nhét qua khe cửa!!!” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười to của Quách Bảo Châm, “Tôi cứ tưởng là giả, hóa ra là thông lệ thật!!”

Vì khách sạn họ ở không phải do bên Liên hoan sắp xếp, ban tổ chức không muốn phá vỡ thông lệ, cố tình tìm tới, nhét thư báo tin qua khe cửa.

Trang Khâm lờ mờ nghe được tiếng, thò lại gần nghe kĩ.

Lý Mộ hỏi anh ta trên thư viết gì.

Quách Bảo Châm: “Aiz, viết tiếng Đức, Khâu tổng cũng là gà mờ, chúng tôi đọc hiểu tên phiên dịch của phim, hình như có tên phiên âm của Trang Khâm, có phải là giải Gấu Bạc không nhỉ. Không thì gọi cho cậu làm gì? Tôi mang tới cho cậu xem nhé?”

Lý Mộ: “Đừng tới, chụp anh gửi tôi.”

Quách Bảo Châm chụp ảnh bằng điện thoại gửi cho anh, Lý Mộ bỏ qua những câu vô nghĩa, xem thẳng vào trọng tâm.

Lý Mộ nói: “Phim điện ảnh xuất sắc nhất giải Gấu Vàng.”

“Gấu Vàng à?” Trang Khâm cũng ngơ ngác.

Lý Mộ vừa nói, Quách Bảo Châm gần như hưng phấn tới muốn hét ầm lên, nhảy dựng lên ngay, “Tôi đệt! Thật à? Thật sự là thế sao??????”

“Hai giải.” Lý Mộ bình tĩnh nhìn ảnh, “Còn có một giải nam chính xuất sắc nhất.”

Anh nghe nói ban giám khảo rất khó lựa chọn, tưởng là khó khăn vì bị kẹt giữa hai bộ phim. Nào ngờ bình thẩm đoàn lại phân vần không biết có nên trao hai giải thưởng quan trọng cho cùng một bộ phim điện ảnh hay không.

Nhưng Liên hoan phim Berlin vẫn luôn rất tùy hứng, không có bộ phim điện ảnh nào chỉ có thể đạt được một giải thưởng, sự tích một đoàn phim ôm tận ba giải lớn cũng từng xảy ra.

Lý Mộ nhìn về phía Trang Khâm đang dỏng tai lên cố gắng nghe cuộc gọi, khóe miệng hơi cong lên: “Là giải của em.”

Phòng ngủ khách sạn tối tăm, chỉ mở một chiếc đèn bàn ở đầu giường, giờ cũng đã bị Lý Mộ thò tay tắt đi.

Mắt Trang Khâm ướŧ áŧ, cũng không thốt ra tiếng, cậu từng ảo tưởng lấy được giải, khát vọng tiếng vỗ tay, bây giờ không có tiếng vỗ tay cũng không có cúp, lại làm người kích động tới khó kiềm chế.

Bàn tay ấm áp của Lý Mộ lướt tới sau gáy cậu, vuốt ve xoa dịu cậu giống như vuốt một con mèo: “Cẩn thận mai lên hình mắt lại sưng lên.”

Trang Khâm lau nước mắt lên áo ngủ, Lý Mộ không để ý, ôm cậu nằm xuống, nửa đêm mấy lần dỗ cậu ngủ, Trang Khâm thật sự là quá phấn khích không ngủ được, đôi mắt trong bóng tối lại có thần, sáng tới lạ kì: “Hay là để em vào phòng cho khách ngủ, em cứ xoay người thế này sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.”

Lý Mộ: “Không ngủ được phải không?”

“Thực sự không ngủ được.” Cậu quá phấn khởi, nghĩ tới rất nhiều vấn đề, nghĩ vì sao mình lại lấy được giải, vì sao lại là mình, ngày mai nhận giải phải làm sao giờ… Tuy rằng cảm nghĩ khi nhận được giải đã viết xong, học thuộc xong từ lâu, nhưng nhỡ là tin đểu thì sao, cầm giải thưởng về nước có thể có cơ hội diễn thêm nhiều bộ phim khác không, cậu diễn dù sao cũng là phim đề tài đồng tính… vấn đề suy nghĩ càng nhiều, thần kinh càng căng lên, càng không ngủ được.

Lý Mộ cởi dây áo ngủ ra, quay người hôn lên môi cậu: “Chúng ta làm chút chuyện gϊếŧ thời gian đi.”