Bán Nô

Chương 8: Chọc ngoáy vào mâu thuẫn

Tiểu viện Hỏa Long của cậu ba Đồ Tiệp sáng ngày nhộn nhịp khác thường bởi vì đại phu vừa được mời tới bắt mạch, vui vẻ chúc mừng Sở Thúy – vợ hai của Đồ Tiệp – vì cô ta đã có thai hai tháng. Lão đại phu khẳng định thai này là con trai khiến Đồ Tiệp cao hứng vô cùng. Ba đứa con của gã với vợ cả, vợ ba đều là gái. Gã cùng vợ cả Đinh Hương tới tận phòng Sở Thúy thăm hỏi.

Sở Thúy nhàn nhã tiếp trà hai người. Hôm nay cô ta diện váy áo màu hồng cánh sen đẹp mắt, tóc búi một búi lớn, cài trâm cài bạc và ghim trang sức lắc chuông nhỏ đinh đang vui tai. Sở Thúy còn trẻ tuổi, xinh đẹp, vòng tay vòng chân có thể dùng loại hình quả chuông chứ Đinh Hương đã hơn 27 rồi, không còn phù hợp với những loại trang sức như vậy nữa. Đinh Hương dùng trâm ngọc, vòng ngọc, quần áo cũng xanh nhạt nền nã, mặc dù nhan sắc kém mặn mà nhưng lại toát lên sự giàu sang quý phái.

Cũng khó trách, Đinh gia với Đồ gia kẻ tám lạng người nửa cân, Đinh Hương gả cho Đồ Tiệp cũng được coi như tiên đồng ngọc nữ môn đăng hộ đối. Sở Thúy dù xinh đẹp trẻ trung nhưng xuất thân hèn mọn, không thể sánh được.

Đồ Tiệp ngũ quan tuấn tú, tết tóc nhiều lọn nhỏ sát da đầu, cột lại sau gáy như truyền thống của nam nhân Hãn Diệc quốc. Gã mặc quần áo vải đen thêu chỉ vàng, đôi mắt hẹp dài lấp lánh ánh cười đón chén trà Sở Thúy đưa.

- Nào nào, ngồi đi, đứng nhiều không tốt. Em cứ kêu Mạc Liễu làm là được rồi.

Đinh Hương nhấp một ngụm trà, nhướn mày.

- Mạc Liễu?

Đồ Tiệp đang chăm chú nhìn Sở Thúy uyển chuyển lùi về ghế, tiện miệng trả lời luôn:

- À, là nô tì bên cạnh Sở Thúy. Mà sao hôm nay không thấy?

Ánh mắt Đinh Hương lạnh đi, giọng nói nhàn nhạt có chút chua.

- Anh có vẻ quan tâm đến nô tì kia nhỉ?

Đồ Tiệp liếc nhìn vợ cả.

- Chỉ là một nô tì thôi, em để bụng cái gì?

Lời nói kiểu không khảo mà khai ra rằng gã đã ngủ với Mạc Liễu từ bao giờ, kêu Đinh Hương đừng để bụng vì gã chẳng có ý tứ gì hơn.

Đinh Hương cười nhạt, tay siết chặt chén trà.

- Chỉ là một nô tì thôi nhưng nếu mang thai, không chừng lại trở thành vợ bé thì sao? Đến lúc đó chẳng phải Mạc Liễu lại phải tách khỏi Sở Thúy mà dọn qua phòng khác ư? Vậy thì lấy nô tì thân cận nào hầu hạ Sở Thúy đây?

Sở Thúy nãy giờ không có cơ hội lên tiếng, càng nghe mặt càng trắng bệch. Cô ta đảo mắt ngập ngừng nói:

- Từ tối qua đến giờ không thấy Mạc Liễu đâu cả. Liệu…

Ánh mắt Sở Thúy nhìn Đồ Tiệp mặc dù cố che giấu nhưng vẫn lóe lên sự ghen tức, ngờ rằng Đồ Tiệp dúi Mạc Liễu vào đâu đó mây mưa quá đà khiến ả không thể dậy nổi.

Đồ Tiệp tỏ ra ngạc nhiên.

- Không thấy ư?

Đinh Hương bật cười lườm Sở Thúy.

- Vậy thì lạ đấy.

Không khí trong phòng im lặng và nặng nề một cách kỳ lạ.

Một lát, Đồ Tiệp e hèm, cắt ngang hai người vợ cả vợ hai của gã khỏi những cái lườm qua nguýt lại.

- Sở Thúy, hiện tại em nên đi đứng cẩn thận một chút, dưỡng thai cho tốt, nếu thiếu nô tì cứ nói. Thuốc bổ anh sẽ cho người đưa sang. Đừng nên suy nghĩ linh tinh, không có lợi.

- Vâng ạ. - Sở Thúy mỉm cười. – Nô tì thì không thiếu, thuốc bổ em sẽ chăm chỉ uống. Gần đây việc làm ăn có thuận lợi không ạ?

Đinh Hương nghe tới đó thì xì một tiếng, rút khăn tay ra chấm khóe miệng.

- Cô hỏi chuyện làm ăn làm gì? Lần nào hỏi cũng xin đưa người anh họ nọ, người em họ kia vào. Giờ có thai bé trai, lại định nhân cơ hội tin vui còn nóng hổi mà đưa chú họ bác họ vào ư?

Mặt Sở Thúy trầm xuống, cười gượng gạo.

- Không phải ạ. Chị nghĩ oan cho em rồi. Em chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi.

- Nên thế đi. Người nhà cô chẳng ai am hiểu kinh thương nhưng ai ai cũng thực thông thạo đường ngang ngõ tắt.

Giọng Đinh Hương cao vυ't lên, nhấn nhá vô cùng khó nghe.

Đồ Tiệp vỗ tay xuống bàn quát:

- Được rồi. Người ta nói không phải, em cao giọng cái gì?

- Cũng phải biết chừng mực chứ? Cái thai chưa biết có phải thực hay không, suy nghĩ đã bay tít lên cành cao rồi.

Sở Thúy trừng mắt nhìn Đinh Hương, vừa cảm thấy oan ức vừa tức giận mà không thể phản bác.

Người miền bắc ăn nói bỗ bã, đυ.ng không hài lòng liền chửi ngay. Nói chuyện kiểu chém gió giấu đao như mấy bà vợ này của Đồ Tiệp so với người ta vẫn còn khách sáo chán. Gã thở dài.

- Bớt nói lại vài câu đi, ngày vui mà các cô muốn biến thành cái dạng gì vậy? Có muốn cho ai thở nữa không? Lớn không bao dung, nhỏ không kính nhường, hai người còn coi ta là trượng phu nữa không?

Đinh Hường hừ một tiếng, lườm ngang không trả lời.

Sở Thúy cúi xuống nhưng cũng lạnh mặt, không nói lời khách sáo nhường nhịn gì cả. Ngực cô ta còn phập phồng vì giận giữ.

Hai người vợ này của Đồ Tiệp ngày thường gặp nhau gươm đao cũng bay đầy trời, hiện tại Sở Thúy mang thai con trai, tình trạng lại càng tệ. Đinh Hương dù sao cũng là vợ cả, quyền quản lý tiểu viện Hỏa Long nằm trong tay cô ta nhưng Sở Thúy này ghê gớm, đêm đêm thổi gió bên gối, mê hoặc Đồ Tiệp khiến gã nhét người Sở gia vào các tửu lâu. Đinh Hương vô cùng chướng mắt.

Cả ba đang yên lặng uống trà thì đột nhiên một nô tài chạy ào vào cửa phòng hốt hoảng la lên:

- Cậu ba, mợ cả, mợ hai, không hay rồi… Có người… Có người chết…

Đồ Tiệp ngạc nhiên.

- Cái gì?

Nô tài kia quỳ sụp xuống, run lên bần bật.

- Cậu ba, có người chết trong hồ Hỏa Minh ở khu tây phòng của cậu ạ. Là nô tì trong viện… Mời cậu tới xem.

Đồ Tiệp cau mày đặt cạch chén trà xuống, đứng bật dậy. Đinh Hương và Sở Thúy đều tỏ ra kinh sợ, đứng lên đi theo. Nô tài kia cúi đầu chạy phía sau, theo lệnh Đinh Hương, run rẩy mà thuật lại.

- Cậu ba, mấy nô tì trong viện đi ngang qua hồ Hỏa Minh, thấy có vạt áo vải xanh lẫn trong đám sen, tưởng áo ai làm rơi xuống nên lấy gậy ra khều. Không ngờ… đó là người chết đuối, trương sình lên rồi... Là một nô tì đai lưng vàng.

Mặt Sở Thúy tái mét. Đinh Hương lia mắt sang cô ta, lên giọng.

- Đai lưng vàng cơ à? Không phải Mạc Liễu đấy chứ?

Tuy nhiên Sở Thúy lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lại Đinh Hương.

Hai người đàn bà chung chồng vốn dĩ máu ghen ngùn ngụt, không ai chịu nhường ai, hiện tại đi phía sau Đồ Tiệp, nghi hoặc lẫn nhau.

Họ nhanh chóng băng qua hoa viên, tới hồ Hỏa Minh.

Bên cạnh hồ Hỏa Minh đứng một đám quản gia, nô tì, nô tài, ai nấy đều hoang mang sợ hãi. Xác người đã được vớt lên bờ, che vải tang trắng. Đồ Tiệp sợ lây xui xẻo, dừng lại cách bờ hồ khá xa. Quản gia vội vàng chạy tới báo cáo.

- Cậu ba, mợ cả… Nô tì chết đuối là Mạc Liễu ạ.

Sở Thúy đưa tay lên bịt miệng. Đinh Hương hừ một tiếng. Đồ Tiệp nhìn qua nhìn lại hai người vợ.

Không khí hoang mang quỷ dị bao trùm, đám nô tì đứng nhìn ba vị chủ tử mắt qua mày lại nghi ngờ lẫn nhau, thì thầm to nhỏ.

Mạc Liễu ngày thường cậy mình có chút nhan sắc, theo chân Sở Thúy lởn vởn quanh người Đồ Tiệp. Lợi dụng cơ hội Sở Thúy sai đi đưa canh bổ cho Đồ Tiệp, Mạc Liễu liền quyến rũ gã, thành công bò lên giường. Sở Thúy tức giận lắm nhưng không làm gì được, từ đó đối xử lạnh nhạt với Mạc Liễu đi nhiều. Nhưng bởi vì có Mạc Liễu, Đồ Tiệp mới thường xuyên qua phòng vợ hai hơn cho nên Sở Thúy cũng không dám bán Mạc Liễu đi, sợ chọc giận Đồ Tiệp. Có điều, cô ta ghim trong lòng.

Còn Đinh Hương, từ lâu đã chướng mắt cả chủ lẫn tớ nhị phòng, nếu cô ta muốn dằn mặt Sở Thúy thì Mạc Liễu nằm đó cũng không có gì lạ.

Vậy nên không chỉ Đồ Tiệp nghi ngờ, quản gia, nô tì, nô tài trong tiểu viện Hỏa Minh đều nhìn hai vị nữ chủ với ánh mắt khϊếp sợ.

Nghi ngờ là thứ thuốc độc kinh khủng hơn cả sự thật. Một khi đã nhen nhóm, nó sẽ nhuốm đen những tốt đẹp mà người ta đã cố gắng xây dựng trước đó.