Bán Nô

Chương 7: Nhẫn nhịn

Động tĩnh lớn khiến những đám người đang ngắm hoa dùng bữa ở đình nghỉ chân để ý đến. Một quản gia được sai chạy sang xem. Lão nộ khí xung thiên, quát lên:

- Chúng mày làm cái trò gì thế? Không biết cậu hai Đồ Song và bà cả Thập Minh đang ngồi bên kia à? Sao lại đổ cơm canh tung tóe ra thế này?

Cặp mắt ti hí gian ác của lão quản sự xoáy vào Á Linh. Cô vội vã đứng dậy.

Mạc Liễu đổi mặt cười cợt, cướp lời.

- Liêu quản gia, nô ɭệ này đi lấy cơm cho cậu bảy, không nhìn đường nên va phải chúng tôi, ngã ra. Cơm canh đều đổ hết rồi...

- Phải đó quản gia.

- Nô ɭệ gì cúi gằm mặt, không nhìn ngó gì cả.

Ba nô tì đai lưng xanh kia hùa theo Mạc Liễu, chỉ tay lắc đầu, ra vẻ trách móc.

Lão quản gia họ Liêu trừng mắt nhìn Á Linh, thấy cô nhìn lại với ánh mắt không phục thì rút roi da bên hông ra, quất vào cánh tay cô.

- Tiện nô, cụp mắt xuống. Đây là chỗ cho mày liếc ngang à? Thu dọn hết đống này ngay trước khi có chủ nhân nào đi ngang qua.

Roi da quất vào tay Á Linh hai phát đau điếng, phát thứ hai đặc biệt mạnh khiến áo ngoài rách toạc một đường. Á Linh rúm người lại, vội vã ngồi xuống nhặt nhạnh khay, mảnh vỡ, bốc cả đồ ăn rơi vãi trên đất.

Đám nô tì quăng lại ánh mắt giễu cợt đắc ý, chào Liêu quản gia rồi cuốn xéo. Lão ở lại lẩm bẩm chỉ trỏ giám sát cho đến khi Á Linh thu dọn sạch đồ ăn đổ trên hành lang, lại bắt cô cởϊ áσ ngoài lau khô đi. Cũng may tiết thu se lạnh, Á Linh mặc trung y, chứ không thì...

Cô bưng khay đồ ăn đổ vỡ lộn xộn và cái áo bẩn lem nhem nước về đến cửa tiểu viện Hoa Viên gặp ngay Mục Tuy đang đứng tựa cửa chờ. Y nhìn đống lộn xộn trên tay Á Linh, cười lạnh.

- Đi lâu như vậy, gặp phải chuyện gì?

Á Linh ngước đôi mắt ấm ức lên nhìn Mục Tuy, đôi ba câu vắn tắt kể lại sự việc vừa phát sinh. Mục Tuy xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, mắt lạnh đi.

- Mạc Liễu? Nó chỉ là một nô tì thôi mà dám rủa cậu chủ chết đi?

- Đại đại, bọn chúng cố tình chặn đường kiếm chuyện. Ngày thường giờ này người người dùng bữa trưa, có bao giờ em gặp ai đi lối đó đâu? Khinh người quá đáng.

Mục Tuy gật đầu.

- Đổ mấy thứ này đi. Nói với Cát Sầu là có nô tì cố tình hất đổ. Bảo không biết tên là được.

Á Linh cụp mắt giấu uất ức xuống, cúi chào rồi rời đi.

Ngô Diệu đã lấy bữa trưa cho Đồ Thát rồi. Cơm canh đều đổ cả thì chỉ có mình Cát Sầu nhịn đói thôi. Ả ta ngồi trong phòng chờ cơm, thấy Á Linh mang bộ dạng như vậy trở về báo cáo liền chửi um lên:

- Đi đứng cái kiểu gì thế? Mắt mù hay sao mà để cho bọn tiện nhân kia đυ.ng phải? Vậy bây giờ tao ăn cái gì? Đúng là thứ đồ lỗ vốn, mua chúng mày về chỉ tổ tốn tiền. Có mỗi việc đi lấy cơm mà cũng làm không xong. Quần áo giặt không bẩn thỉu thì nhăn nhúm, phòng ốc của tao hôm nay không đứa nào dọn. Cơm đã không phải nấu rồi, chỉ đi lấy về thôi mà cũng không lấy được. Nuôi chúng mày làm gì chứ?

Á Linh tức điên cả người nhưng vẫn phải cắn răng nghe chửi.

Giọng Cát Sầu oang oang, Ngô Diệu ở trong phòng Đồ Thát cũng nghe được, tức tối xông ra ngoài. Mục Tuy vào đến cửa nhìn thấy Ngô Diệu hùng hổ đi ra, nhướn mày.

- Đi đâu?

- Đại đại, con ả kia ức hϊếp người quá đáng. Ngày thường phải hầu nó từng cái tăm, cái cốc, lại dọn phòng giặt giũ cho nó. Nó chẳng làm gì, đến bô cũng sai bọn em đi đổ. Phục vụ cậu chủ và đại đại, em làm trâu làm ngựa cũng được, nhưng mà một nô tì xuất thân hèn mọn, có hơn gì nô ɭệ đâu. Bắt em phải đổ bô bưng ống nhổ, em không làm được. Nó là cái thá gì mà chửi rủa bọn em?

Mục Tuy cười nhạt.

- Định cãi lời tao hả?

Ngô Diệu nhìn nụ cười của y, sự tức tối hùng hổ bị ép ngược vào trong, thay vào đó là rét lạnh. Cô bé mếu máo.

- Nhưng mà...

- Câm miệng.

Y bước qua Ngô Diệu, đi vào phòng.

Đồ Thát vẫn chưa ăn xong. Mục Tuy ngồi xuống trước mặt, gắp thức ăn cho hắn.

- Cậu chủ, nhà còn tiền ở chỗ nào không?

Đồ Thát chậm rãi nhìn lên, ngơ ngác.

- Hết tiền tiêu rồi sao?

- Chưa hết. Nhưng chỉ tiêu không kiếm, sớm muộn gì cũng hết thôi. Cậu chủ còn điền trang, cửa hàng, đất đai ở đâu không? Nếu còn, kiếm lại tiền sẽ nhanh hơn rất nhiều. Bằng không, bạc lẻ kiếm được cũng chỉ đủ để chi dùng hàng ngày, chúng ra sẽ sớm rơi vào túng quẫn.

Đồ Thát chăm chú nhìn Mục Tuy.

Mục Tuy nhìn qua nhìn lại hai con mắt đờ đẫn của hắn, thở dài. Chắc hắn nghe không hiểu. Hắn chớp chớp mắt, lông mi dài, cong vυ't rủ xuống che đi sự mơ hồ. Nhìn hắn lúc này đẹp như một pho tượng ngọc. Mục Tuy cân nhắc đến chuyện đưa đại phu về xem mạch, giải độc cho hắn.

Mặc dù Mục Tuy không muốn Đồ Thát tỉnh táo lại bởi vì đây là lần đầu tiên y được mua về mà không bị chủ nhân chèn ép, đè nén, có thể tự tung tự tác, thích làm gì thì làm. Nhưng nhìn hắn ngơ ngẩn, y đâm ra tiếc xót một thương nhân tài giỏi bạc mệnh. Hắn cũng khá đáng thương, cha mẹ ruột đều vứt bỏ, ngày ngày đờ đẫn cô đơn trong chính nơi mà hắn gọi là nhà.

Đồ Thát nhìn lên, lông mày nhíu lại.

- Dưới gầm giường có ngân phiếu... À... hình như không phải. Phía sau bức tranh...

Mục Tuy ngạc nhiên, mở to mắt chờ đợi. Đồ Thát đang cố nhớ lại xem tiền để ở đâu. Có điều cố gắng một hồi, hắn lại rơi vào trại thái đờ đẫn.

Mục Tuy đành đứng lên tự mình tìm dưới gầm giường bởi vì trong phòng này đã không còn bức tranh nào nữa rồi.

Bên ngoài, Cát Sầu đã xông ra sân chửi ầm ĩ lên. Hình như nô ɭệ nào đó mang cho ả mấy cái bánh bao nguội lạnh.

Mục Tuy mò mẫm hồi lâu, phát hiện dưới gầm giường đúng là có một cái hốc đậy ván lên trên nhưng trong hốc trống không. Y thất vọng đứng dậy đi quanh nhà, tìm lại những vị trí đã từng treo tranh. Sờ soạng một hồi bốn bức tường, Mục Tuy tìm thấy một viên đá ấn lõm vào bên trong. Y khéo léo dùng mũi dao cậy, nhấc viên đá ra. Viên đá che phía trước một cái hốc sâu. Mục Tuy thò tay vào bên trong khua một vòng thì vớ được mấy mảnh giấy sột soạt.

Ngân phiếu.

Còn có giấy mềm... Giống như khế đất.

Y mừng rỡ cẩn thận móc chúng ra.

Là ba tờ ngân phiếu, mỗi tờ năm ngàn lượng và một tờ khế đất quyền sở hữu tửu lâu Ân Hà. Mục Tuy nhếch mép cười.

Chiều hôm đó, Mục Tuy bí mật cho mời vị Thẩm đại phu nổi tiếng nhất thành Thải Quy đến bắt mạch cho Đồ Thát.

Thẩm đại phu xem mạch hồi lâu, trích máu nếm thử, nhíu mày.

- Kỳ lạ...

Mục Tuy ngồi bên cạnh, tay siết chặt.

- Không nhận ra độc gì sao?

Thẩm đại phu bối rối.

- Thật xấu hổ. Tôi tài hèn đức mọn... Mạch tượng rất ổn định, cơ thể cũng khỏe mạnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người ngồi đây rồi mà bắt mạch qua màn che thì tôi sẽ nghĩ cậu lừa tôi. Nhìn tình trạng này, xem ra độc đã ngấm rất sâu và dài ngày...

Mục Tuy gật gù. Phải. Rất sâu và dài ngày. Cắt cơm có độc lâu như vậy mà Đồ Thát vẫn không có tiến triển gì, thậm chí thời gian đờ đẫn còn ngày càng dài ra. Y cười gượng.

- Vậy Thẩm đại phu xem có thể kê cho vài thang thuốc thanh lọc cơ thể hay không? Nếu độc dễ dàng giải như vậy mới đáng nghi đó.

Thẩm đại phu hiểu ý tứ trong lời nói của Mục Tuy, ông xác nhận.

- Thuốc thì có nhưng uống vào có tác dụng hay không tôi không nói trước được.

Sau khi Thẩm đại phu kê đơn xong, Mục Tuy tiễn ông ra xe ngựa, ông chần chừ một lát rồi nói:

- Hi vọng cậu có thể tìm ra người giải được độc. Trước kia Đồ Thát vốn là người tốt, chỉ có điều không may... Thời gian đầu bị gãy chân, quản gia của Đồ Thát còn tới tìm tôi, biếu ít thảo dược quý, nếu có người hỏi thì nói giảm nhẹ tình trạng của đôi chân. Cậu ấy lúc đó chắc vẫn còn hi vọng chân có thể lành lặn lại, dù đi lặc... Nhưng mà...

Thẩm đại phu thở dài

Cả cái thành Thải Quy này ai không biết chân Đồ Thát gãy vụn liệt hẳn? Nói giảm nói tránh có ích gì đâu.

Mục Tuy đứng nhìn theo xe ngựa cho đến khi nó khuất hẳn.

Đã đến lúc đòi lại cả vốn lẫn lời rồi.