Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 8: Tôi là Tần Mộ Ngôn

Tô Ánh Nguyệt hơi hoang mang.

Không phải vừa rồi Tần Tinh Vân đã đi tản bộ sao?

Vậy đứa bé này là ai?

Cô nhìn đứa bé đang cầm đũa, ăn cơm với tốc độ cực nhanh ở trước mặt.

“Cháu…”

Người phụ nữ ngồi đối diện với cậu nhóc, ngắm nghía khuôn mặt của cậu nhóc: “Cháu không phải là Tần Tinh Vân đúng không?”

Bàn tay đang cầm đũa của Tần Tinh Thiên hơi khựng lại.

Cậu nhóc ngẩng đầu, khóe miệng đầy dầu mỡ, mạnh miệng nói: “Là cháu mà!”

Tô Ánh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực: “Cháu là em trai sinh đôi của Tần Tinh Vân hay là anh trai sinh đôi?”

Trí nhớ của cô không tệ đến mức quên chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra rằng khí chất của cậu nhóc trước mặt khác hẳn với Tần Tinh Vân.

Thấy không thể giấu diếm được nữa, Tần Tinh Thiên đành phải bĩu môi thừa nhận: “Được rồi, tên cháu là Tần Tinh Thiên.”

“Tần Tinh Vân là anh trai của cháu.”

“Tần Mộ Ngôn là bố của cháu.”

Tô Ánh Nguyệt: “!!!”

“Cháu và Tần Tinh Vân… Đều là con trai của cậu Ba nhà họ Tần sao?”

Cậu bé cắn mạnh một cái lên con tôm bự: “Ừm.”

Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt.

Trước khi kết hôn, không có người nào nói cho cô biết chuyện cậu Ba nhà họ Tần đã có một cặp anh em sinh đôi.

Hơn nữa…

Cậu Ba nhà họ Tần có dáng dấp kinh khủng như thế kia, vậy mà hai đứa con trai của anh lại tuấn tú đáng yêu như thế này!

Một lúc lâu sau, cô liếc nhìn Tần Tinh Thiên, hỏi: “Nếu cháu là em trai sinh đổi của Tần Tinh Vân, tại sao cháu lại muốn giả vờ làm anh trai?”

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao mỗi lần Tần Tinh Vân đi lên lầu rồi đi xuống lầu một chuyến lại thay đổi tính cách.

Bởi vì hai đứa là hai người khác nhau!

Tần Tinh Thiên cúi đầu xuống, không dám trả lời nên chỉ im lặng ăn cơm.

Đêm hôm đó cậu nhóc hù dọa cô quá đáng như vậy, cậu nhóc sợ cô biết sự thật.

Không bao lâu sau, Tần Tinh Vân đi tản bộ trở về.

“Lộ tẩy rồi à?”

Cậu bé vừa bước vào cửa đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Cậu bé ngồi lên ghế, ưu nhã cầm đũa, vừa ăn cơm vừa nhìn em trai mình đầy chế giễu: “Anh đã nói là em sẽ không giấu diếm được lâu mà.”

Tần Tinh Thiên lườm anh trai một cái, nhanh chóng bới đồ ăn trong bát nhét vào miệng, sau đó chạy lên lầu.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu nhóc chỉ ăn một xíu như thế thôi sao?”

“Thật ra có thể ăn rất nhiều.”

“Tuy nhiên, thân phận bị lộ tẩy, nó thẹn thùng.”

Tần Tinh Vân nhàn nhạt giải thích: “Dù sao cũng là một đứa trẻ, lòng tự trọng rất lớn.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Nói cứ như cháu không phải là một đứa trẻ vậy.

Động tác ăn cơm của Tần Tinh Vân rất ưu nhã, bỗng nhiên nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cháu và em trai sẽ cố gắng đổi miệng gọi cô là mẹ.”

Nói xong, cậu bé nâng lên cặp mắt sáng lấp lánh, nhìn cô: “Chúc mừng cô có thêm hai cậu con trai kháu khỉnh, đẹp trai ngời ngời.”

“Gả một tặng kèm hai.”

Cậu bé chăm chú nhìn cô, nói với cô bằng giọng điệu cứ như một người lớn: “Cô kiếm lời rồi.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Trên thực tế, việc kết hôn với Tần Mộ Ngôn là quyết định trong lúc nhất thời xúc động.

Bạn trai và bạn thân của cô đồng thời phản bội cô, nhà họ Tô lại đối xử với cô như một người giúp việc, làm cái gì cũng muốn lấy công ơn nuôi dạy để ép buộc cô.

Cho nên cô mới lựa chọn gả tới nhà họ Tần.

Nhưng… Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành mẹ của một cặp anh em sinh đôi!

Cơm nước xong xuôi, cô chuẩn bị tâm lý, nhất định phải nói chuyện với cậu Ba nhà họ Tần.

Cô tự nhận là mình chưa đủ trưởng thành, có khả năng sẽ không đủ tư cách để đảm nhận vai trò mẹ kế.

“Hôm nay cậu Ba có vài việc bận nhưng tôi có thể hiểu cho ngài, ngài và cậu Ba vừa mới kết hôn, tình cảm gắn bó như keo như sơn.”

Quản gia cười như con hồ ly: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu Ba, nhắc cậu Ba sớm trở về!”

“Tôi không hề…”

Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng hưng phấn của quản gia.

Có phải ông ấy đã hiểu lầm điều gì đó không?

Ngồi ở trên ghế sô pha, cô vừa xem phim hài vừa chờ cậu Ba nhà họ Tần trở về.

Bộ phim rất hài hước, tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt cũng dần dần trở nên khá hơn.

Cho đến khi…

Cô nhìn thấy người đàn ông hồi sáng mở cửa bước vào.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức vang lên tiếng còi báo động: “Tại sao anh lại tới đây?”

Cậu Ba nhà họ Tần sắp trở về rồi, lúc này anh tới đây làm gì?

Hơn nữa, tại sao anh lại có chìa khóa của căn biệt thự này?

Người đàn ông mặc bộ tây trang thẳng thớm, cởi cúc áo vest bằng động tác ưu nhã, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Vậy tôi hỏi em. Đây là nhà của ai, vì sao em lại ở chỗ này?”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Nơi này là biệt thự của cậu Ba nhà họ Tần, Tần Mộ Ngôn. Tôi là vợ vừa mới cưới của cậu Ba nhà họ Tần, đương nhiên tôi sẽ ở chỗ này.”

Nói xong, cô nhìn anh: “Vậy còn anh thì sao? Anh là ai?”

Người đàn ông tiện tay treo chiếc áo vest của mình lên giá áo, hờ hững liếc nhìn cô một cái: “Trùng hợp thật đấy.”

“Tôi là Tần Mộ Ngôn.”



Bầu không khí trong phòng khách ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Tô Ánh Nguyệt khϊếp sợ nhìn người đàn ông đẹp trai tới nỗi có thể khiến người khác phải đỏ mặt tim nhảy ở trước mặt, trong mắt hiện rõ vẻ mờ mịt.

Anh thật sự là cậu Ba nhà họ Tần sao?

Không có khả năng, đêm hôm đó rõ ràng cô đã nhìn thấy cậu Ba nhà họ Tần.

Dáng dấp vừa kinh khủng vừa đáng sợ, giống y như miêu tả trong mấy lời đồn đại!

Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của người phụ nữ, Tần Mộ Ngôn ưu nhã nhấc chân bước vào phòng khách: “Những gì em nhìn thấy vào đêm hôm đó là trò đùa quái ác của Tần Tinh Thiên.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Người trong đêm hôm đó là Tần Tinh Thiên sao?

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt viết đầy sự kinh ngạc.

Lúc sáng cô quá mức bối rối, cho nên không nhìn kỹ.

Bây giờ nhìn khuôn mặt được phác họa bởi những đường nét lạnh lùng của anh, cuối cùng cô cũng hiểu, bảo sao dáng dấp của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên lại đẹp như vậy.

Hóa ra là do gien tốt.

“Vậy có nghĩa là…”

Người phụ nữ khϊếp sợ, ngay cả giọng nói cũng hơi run: “Trong trận hỏa hoạn vào năm năm trước, thật ra anh không hề bị biến dạng à?”

Có một lời đồn đại trong xã hội thượng lưu ở thành phố Dung Hưng, năm năm trước cậu Ba nhà họ Tần gặp phải một trận trận hỏa hoạn lớn. Sau trận hỏa hoạn, khuôn mặt của anh bị hủy hoại, tính tình cũng thay đổi trầm trọng.

Thậm chí, Tô Ánh Nguyệt còn từng nghe tin đồn nói rằng anh đã hành hạ hai vị hôn thê đến chết.

Nhưng người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô ngay lúc này khác biệt quá lớn với tin đồn, khiến cô không thể nghĩ ra bất cứ cách nào để liên tưởng anh với cậu Ba nhà họ Tần trong lời đồn đại.

Ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ khiến Tần Mộ Ngôn khẽ cau mày.

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái: “Tần Tinh Thiên nói em đã chuẩn bị cơm tối cho tôi, đâu rồi?”

Trên thực tế, vốn dĩ Tần Mộ Ngôn có một buổi liên hoan thương mại vào đêm hôm nay, nhưng hai con quỷ nhỏ trong nhà bắt buộc anh phải trở về.

Tần Tinh Vân đã xâm nhập vào máy tính của anh, sử dụng danh nghĩa của anh để gửi tin nhắn cho đối tác, nói là hủy bỏ buổi liên hoan đêm nay.

Tần Tinh Thiên gọi điện thoại cho ông cụ, mách tội rằng anh chỉ quan tâm sự nghiệp mà không để ý tới việc vun đắp mối quan hệ với người vợ mới của mình.

Quản gia và ông cụ nhà anh thay nhau ra trận, nói là người vợ mới si tình của anh đã chuẩn bị sẵn cơm tối, đang chờ anh ở nhà.

Lúc này anh mới bất đắc dĩ trở về.

Kết quả là ngay khi anh bước vào cửa, người phụ nữ si tình chờ anh về ăn cơm tối trong truyền thuyết còn không hề biết rằng anh là chồng của cô.

“Cơm tối nào?”

Tô Ánh Nguyệt giật mình, vội vàng đứng dậy, đi vào phòng bếp: “Anh vẫn chưa ăn cơm sao?”

Bữa tối chỉ còn lại một chút đồ ăn, tất cả đều đã bị Tần Tinh Vân bưng lên lầu cho Tần Tinh Thiên mất rồi.

Cô mở tủ lạnh, nhìn số lượng nguyên liệu nấu ăn không còn bao nhiêu ở bên trong, quay đầu nhìn anh: “Anh ăn mì được không?”

Người đàn ông nhướng mày: “Không chuẩn bị cho tôi sao?”

Trong giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của anh có phần không hài lòng.

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, biết chắc chắn anh đang cảm thấy người vợ mới là cô không làm tròn vai trò của mình.

Người phụ nữ khẽ dừng một lát, vừa nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa rụt rè mở miệng: “Tôi không biết chừng nào thì anh trở về, không muốn để anh phải ăn thức ăn thừa, cho nên muốn làm một phần cơm riêng cho anh.”

Nói xong, cô quay đầu, mỉm cười nhìn anh: “Dù sao anh ở trong lòng tôi cũng không giống với người khác.”

Lúc Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh của cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông hết sức đáng yêu.

Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, trái tim của Tần Mộ Ngôn khẽ rung động.

Có lẽ người phụ nữ này thật sự có duyên phận với hai đứa nhóc nhà anh, nhỉ?

Lúc cô cười lên trông cực kỳ giống Tần Tinh Thiên, rực rỡ giống như mặt trời nhỏ.

Nhìn khuôn mặt cười này của cô, anh không thể nói ra những lời quá đáng.

Người đàn ông xoay người, ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng tắt ti vi, bắt đầu cầm điện thoại di động, tiếp tục làm việc.

Tô Ánh Nguyệt trong phòng bếp thở phào nhẹ nhõm.

May mà lừa được anh.

Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ viết dòng chữ nhớ nấu cơm cho cậu Ba nhà họ Tần vào sổ ghi nhớ trên điện thoại di động của cô!

Mười phút sau, một bát mì trần trứng gà bốc khói nghi ngút được dọn lên bàn ăn.

“Cậu Ba, ăn cơm thôi.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo mới đứng dậy, ngồi trước bàn ăn.

Động tác ăn cơm của anh cực kỳ ưu nhã.

Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy một người ăn cơm có thể làm ra những động tác cao quý đến vậy.

Cô nhìn chăm chú vào Tần Mộ Ngôn, chẳng biết từ lúc nào đã qua một hồi lâu.

“Đẹp mắt không?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, tiết tấu không nhanh không chậm: “Nếu thích xem, có thể nhìn cả một đời.”