Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 7: Phải tìm cách khiến bố yêu đương với cô Tô

Trong nháy mắt, hàng lông mày nhỏ của Tần Tinh Vân nhíu lại.

Cậu bé nghi hoặc quay đầu hỏi: “Không phải bố là sao?”

Đêm qua mọi người trong nhà đều rời đi hết. Đừng nói là người giúp việc, ngay cả cậu bé và Tần Tinh Thiên cũng bị ông quản gia mang đi. Nếu như không phải bố cậu bé là Tần Mộ Ngôn gây ra, còn ai có thể tổn thương đến mẹ của cậu bé?

Quản gia khẽ ho một tiếng: “Cậu chủ Tần Tinh Vân, cậu đi theo tôi một lát.”

Tần Tinh Vân nghi ngờ liếc nhìn Tần Mộ Ngôn một cái, lúc này mới nhảy xuống từ trên bàn công tác, đôi chân ngắn ngủn nện bước nhỏ trên sàn, đi theo sát quản gia vào phòng giám sát như một người lớn thu nhỏ.

Trong phòng quan sát.

Quản gia bật lên đoạn phim ghi cảnh ở trên hành lang ngày hôm qua.

Trong đoạn phim, Tô Ánh Nguyệt chỉ quấn một chiếc khăn tắm loạng chà loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi uống say, cô không thể phân biệt rõ phương hướng, di chuyển loanh quanh nhưng thật ra vẫn chỉ ở nguyên tại chỗ.

Xoay trái đυ.ng phải cái bình hoa to tướng, rẽ phải lại đυ.ng vào tủ trang trí bên cạnh.

Người phụ nữ đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn khăng khăng muốn tiếp tục tranh chấp với cây Thiết Mộc Lan ở trong hành lang.

Dưới camera có độ phân giải cao, Tần Tinh Vân thấy rõ những vết bầm tím hiện lên trên cánh tay và chân của Tô Ánh Nguyệt là vào lúc cô đυ.ng phải chậu hoa.

Cách đó không xa, Tần Mộ Ngôn mặc đồ ngủ đang khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.

Đợi đến khi cô ngừng cử động, anh mới đứng dậy, khiêng cô trở về phòng.

Tần Tinh Vân trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào đoạn video.

Sáng nay nhìn thấy những vết thương trên người Tô Ánh Nguyệt, cậu bé còn tưởng rằng bố mình chưa từng đυ.ng vào bất kỳ người phụ nữ nào nên mới tàn bạo làm ra những vết thương ấy.

Lại không nghĩ rằng hóa ra là như thế này.

… Đúng là khiến người ta thất vọng.

“Cậu chủ Tần Tinh Vân, cậu nhìn đi, vết thương trên người mợ chủ thật sự không liên quan gì đến cậu Ba.”

Quản gia nhàn nhạt thở dài: “Là bởi vì mợ chủ uống say.”

Tần Tinh Vân mấp máy môi, trên mặt có chút bối rối, không nén được giận vì sự nhầm lẫn của mình.

Nhưng cậu bé vẫn nghiêm túc liếc nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng: “Vậy thì bố cũng có lỗi.”

“Tại sao bố lại chỉ đứng nhìn cô ấy đυ.ng vào tường, đυ.ng vào cây, đυ.ng vào bình hoa mà không giúp đỡ?”

Tần Mộ Ngôn thờ ơ mở miệng: “Con có phát hiện ra rằng trong tủ rượu ở lầu dưới thiếu mất mấy bình rượu phiên bản giới hạn ngon hàng đầu không?”

Sắc mặt của Tần Tinh Vân tái đi.

Người bố này của cậu bé không thích xã giao, không thích phụ nữ, sinh hoạt vô cùng có kỷ luật. Ngoại trừ công việc, sở thích lớn nhất của anh là sưu tầm một số loại rượu nổi tiếng rồi bày ở trong nhà.

Mỗi một bình rượu trong tủ rượu ở dưới lầu đều có giá trị không hề rẻ.

Cậu bé khẽ cắn môi, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đôi chân ngắn ngủn vội vàng chạy ra ngoài: “Con còn có việc, đi trước đây!”

“Con vừa mới nói cô ấy là người của con, hửm?”

Tần Mộ Ngôn ngồi xổm xuống, ngăn cản cơ thể nhỏ bé của con trai: “Người đàn ông có khí tiết nam nhi phải có trách nhiệm với người của mình.”

Tần Tinh Vân: “…”

Ngài Tần Mộ Ngôn, ngài có nhiều tiền như vậy mà vẫn muốn lừa tiền của con trai mình sao?

Cậu bé vô cùng khó chịu, đau lòng lấy điện thoại di động ra, chuyển cho Tần Mộ Ngôn ba mươi triệu: “Trả góp.”

Nói xong, cậu bé hất tay của Tần Mộ Ngôn, đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ mà chạy cực kỳ nhanh.

Quản gia trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn bóng lưng nho nhỏ màu vàng nhạt của Tần Tinh Vân: “Cậu Ba, xem ra ngài cưới mợ chủ là quyết định chính xác.”

Tần Mộ Ngôn khẽ gật đầu, nhìn về phương hướng con trai rời đi, ánh mắt trở nên tĩnh mịch.



“Anh trai! Anh dựa vào cái gì mà chuyển hết tiền tiêu vặt của em cho bố!”

Trong phòng trẻ em đang diễn ra một trận giằng co, Tần Tinh Thiên chống hai tay lên hông: “Đó là số tiền ông nội vụиɠ ŧяộʍ đưa cho em để mua ô tô điều khiển từ xa!”

Tần Tinh Vân ưu nhã bắt chéo hai chân: “Bố nói nếu như anh không bồi thường tiền cho bố, bố sẽ đuổi cô Tô ra khỏi nhà.”

Sau khi nói xong, cậu bé còn nhìn Tần Tinh Thiên với vẻ mặt ưu sầu: “Thật ra chuyện này đối với anh không quan trọng lắm, chỉ là nếu như vậy em sẽ không được ăn những món ăn cô ấy làm nữa.”

Tần Tinh Thiên do dự.

“Vậy thì thôi.”

Ô tô điều khiển từ xa đương nhiên không quan trọng bằng đồ ăn ngon.

“Chỉ là rượu của bố đắt quá.”

Tần Tinh Vân thở dài: “Hôm qua cô Tô uống cạn hơn chục tỷ tiền rượu của bố, tiền tiêu vặt của hai chúng ta không thể trả đủ.”

Tần Tinh Thiên nhíu lông mày, lo lắng đến độ đi tới đi lui quanh phòng.

Hơn chục tỷ lận, số tiền đó bằng mấy trăm chiếc ô tô điều khiển từ xa đấy.

Bỗng nhiên, trong đầu cậu nhóc chợt lóe lên một tia sáng!

“Anh trai, hay là ngày mai chúng ta bắt đầu gọi cô Tô là mẹ, tìm cách khiến bố yêu đương với cô Tô?”

Một tia giảo hoạt xẹt qua đáy mắt của Tần Tinh Vân.

Cậu bé gật đầu: “Có lý.”

“Khi một người đàn ông rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh của người đó sẽ rơi xuống số âm, chắc chắn sẽ không so đo vấn đề tiền bạc này nữa.”

“Cứ quyết định như vậy đi!”

Tần Tinh Thiên nhảy dựng lên đầy phấn khích: “Hiện giờ chúng ta phải lập kế hoạch xem làm thế nào để bố yêu cô Tô… Không, yêu mẹ!”

Tần Tinh Vân nhìn em trai ngồi trước bàn học bằng ánh mắt hài lòng: “Trong đầu em toàn mấy ý tưởng ranh mãnh. Em viết trước đi, anh xuống lầu một lát.”

Bên trong phòng bếp ở lầu dưới vang lên tiếng nước ào ào, Tô Ánh Nguyệt đang rửa bát đũa.

Năm năm trước, sau khi Tô Ánh Nguyệt biết mình không phải là con gái ruột của nhà họ Tô, trong lòng cô cảm thấy áy náy, bắt đầu làm đủ các công việc nặng nhọc phải lao động chân tay ở nhà họ Tô.

Lúc mới đầu, Trần Ngọc Phương và Tô Tuấn Thành còn khách khí một chút. Sau này, ngay cả người giúp việc cũng không mời về nữa, nhà họ Tô giao hết tất cả mọi việc cho Tô Ánh Nguyệt.

Từ đó cô dần hình thành thói quen mỗi ngày đều phải chăm chỉ làm việc nhà.

“Cô qua đây.”

Tần Tinh Vân lôi cô từ trong phòng bếp ra ngoài: “Trong nhà có người giúp việc, cô không cần phải làm những việc này.”

Nói xong, cậu bé kéo tay Tô Ánh Nguyệt, dẫn cô trở lại chỗ ghế sô pha rồi bảo cô ngồi xuống: “Sau này không cho phép cô uống rượu nữa.”

Tần Tinh Vân nhìn Tô Ánh Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc: “Không tốt cho sức khỏe của cô.”

Cũng không tốt cho túi tiền của cậu bé và em trai.

Tô Ánh Nguyệt mím môi, có chút xấu hổ nói: “Thật ra bình thường cô không hay uống rượu.”

Chẳng qua là bởi vì hôm qua nhìn thấy tin tức Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm công khai mối quan hệ giữa bọn họ, trong lòng cô không được thoải mái lắm.

Nghĩ đến hai người kia, tâm trạng của cô trong phút chốc trở nên tồi tệ đến cực độ.

Một lúc lâu sau, cô giả vờ thoải mái, mỉm cười: “Mọi chuyện đã trôi qua rồi!”

“Về sau cô sẽ không tùy tiện uống rượu nữa.”

Tần Tinh Vân khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt to ngập nước nghiêm túc nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô.

“Cô thất tình à?”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

“Cảm xúc hiện rõ trên mặt.”

Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên: “Cô Tô, cô đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhớ về bạn trai cũ của mình, không tốt lắm đâu.”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng phủ nhận: “Cô không nhớ anh ta.”

Tần Tinh Vân thở dài: “Có vẻ như thật sự là thất tình.”

Một người phụ nữ sau khi tan vỡ trong tình yêu sẽ mất đi hứng thú với đàn ông trong một thời gian ngắn.

Xem ra có vẻ con đường theo đuổi vợ của ngài Tần sẽ không thuận lợi lắm đây.

Cậu bé đứng dậy, phiền muộn nhấc chân lên lầu: “Mình còn nhỏ tuổi, thế mà lại phải quan tâm đến chuyện tình cảm của người lớn.”

“Quá mệt mỏi.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Sau khi Tần Tinh Vân lên lầu, cô muốn tiếp tục làm việc nhà nhưng lại bị người giúp việc đuổi lên lầu.

Buồn bực ngán ngẩm, cô đành phải lấy cuốn sách trước đó mang theo tới đây, bắt đầu đọc sách.

Mãi cho đến khi sắc trời tối mịt mờ của buổi chạng vạng , Tô Ánh Nguyệt mới vươn vai, đứng dậy, đi xuống lầu nấu cơm cho Tần Tinh Vân.

Vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy một thân hình nhỏ bé mặc quần áo thể thao đang đi giày ở cửa.

Nhìn thấy cô, cậu bé giơ cao tay chào hỏi: “Từ năm giờ đến sáu giờ là thời gian cháu đi tản bộ.”

“Cô có muốn đi cùng không?”

“Cô không đi đâu.”

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười đeo tạp dề: “Cô sẽ ở nhà làm đồ ăn ngon cho cháu.”

“Ừm.”

Cậu bé khẽ gật đầu, ưu nhã đẩy cửa rời đi.

Khí chất trên người cậu bé cực kỳ cao ngạo, không giống như một đứa trẻ năm tuổi.

Tô Ánh Nguyệt vừa cảm khái vừa vào phòng bếp làm đồ ăn.

Trong phòng bếp có sẵn tôm mà hôm nay người giúp việc vừa mua về, cô định làm một bữa ăn ngon cho Tần Tinh Vân.

Người phụ nữ bận rộn nấu ăn ở trong phòng bếp, mùi hương thơm lừng xông lên lầu trên, vọt thẳng đến cái mũi của Tần Tinh Thiên.

Cậu nhóc khép lại cuốn “Hướng dẫn tóm gọn tình yêu” trong tay, mở cửa ngửi mùi hương thơm lừng ở lầu dưới, nước miếng suýt chút nữa đã chảy ra.

Không thể chịu được nữa! Thật sự không thể chịu được nữa!

Vừa rồi anh trai mặc quần áo thể thao xuống lầu đúng không?

Cậu nhóc nhanh chóng chạy đến phòng để quần áo, tìm bộ quần áo thể thao cùng kiểu với anh trai, mặc vào rồi vội vàng đi xuống lầu.

“Tối nay có món gì ăn ngon nhỉ!”

Tần Tinh Thiên lao xuống lầu cực kỳ nhanh, nhào tới trước bàn ăn: “Oa!”

Tô Ánh Nguyệt đang dọn thức ăn lên bàn ăn nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức ngây người nhìn “Tần Tinh Vân” ở trước mặt.

Nếu cô không nhìn lầm thì… Đứa bé này vừa từ trên lầu đi xuống đúng không?