Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 9: Làm tốt chức vụ mợ Tần của em đi

Khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt “Bùm” một cái, ngay lập tức đỏ bừng!

Trái tim đập thình thịch thình thịch như thể sắp bật ra khỏi l*иg ngực.

Cô vội vàng quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Hương vị không tệ.”

Người đàn ông cúi đầu xuống, vừa ăn mì do cô nấu vừa nhẹ giọng nói: “Quản gia nói em có chuyện tìm tôi.”

Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhớ ra rằng mình có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

“Cậu Ba.”

Người phụ nữ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Trước khi kết hôn, tôi không biết rằng anh đã có hai đứa con trai sinh đôi.”

Người đàn ông nhíu mày: “Trước khi kết hôn, tôi cũng không biết rằng em sẽ trộm uống rượu của tôi vì bạn trai cũ.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Cô nhớ tới giấc mơ đêm qua.

Trong giấc mơ, cô và người đàn ông trước mặt làm chuyện đó ở trong bồn tắm…

Không, có lẽ đó không phải là mơ!

Cô cắn môi: “Uống trộm rượu của anh là lỗi của tôi, thế nhưng không phải sau đó anh cũng làm mấy chuyện rất quá đáng với tôi sao?”

“Chúng ta hòa nhau!”

Tần Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm thúy dường như không thấy đáy nhìn thẳng vào cô: “Em cảm thấy chỉ tắm với tôi một lần là có thể trả hết món nợ lên đến con số mười sáu tỷ rưỡi sao?”

“Ầm…!”

Điện thoại di động trong tay Tô Ánh Nguyệt rơi xuống mặt đất.

Mấy bình rượu cực kỳ khó uống mà hôm qua cô dùng để giải sầu có giá trị tận mười sáu tỷ rưỡi sao?

Sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch, hồi lâu sau mới nở nụ cười ngượng ngùng: “Mấy bình rượu kia…”

“Tất cả đều là phiên bản giới hạn.”

Tần Mộ Ngôn cất giọng nói lạnh nhạt: “Người bình thường không mua nổi.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Nhưng cô vẫn cố gắng dùng lí lẽ để tranh luận: “Cho dù những bình rượu kia rất đắt, hôm qua anh với tôi… Cũng đâu chỉ tắm rửa đơn giản cùng nhau!”

Tần Mộ Ngôn khẽ nhướng mày.

Anh buông đũa xuống, khóe môi hơi cong tạo thành nụ cười không đứng đắn: “Vậy em nói rõ ra xem, rốt cuộc tối hôm qua tôi còn làm gì với em.”

Nghĩ đến anh vào tối hôm qua…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức đỏ bừng.

Cô ấp úng đứng dậy: “Nói tóm lại, anh rất quá đáng!”

“Tôi đã làm gì quá đáng?”

Đôi mắt của người đàn ông dường như có ma lực, mỗi một tấc da thịt trên người cô đều trở nên nóng bỏng khi bị anh nhìn lướt qua.

“Em nhớ kỹ phần nào của đêm hôm qua, hửm?”

Giọng nói của anh quá quyến rũ, Tô Ánh Nguyệt không dám nhìn thẳng mặt anh, vội vàng xoay người ra đằng sau, cuống họng thắt chặt, không nói nên lời.

“Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã kết hôn vào ngày hôm qua.”

Giọng nói lạnh nhạt khàn khàn của người đàn ông vang lên từ đằng sau lưng: “Những gì tôi làm với em đều hợp pháp.”

Khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt cực kỳ nóng.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm về giọng nói của mình: “Vậy anh… Anh muốn thế nào?”

“Tôi không có mười sáu tỷ rưỡi.”

Cô chỉ có mười sáu nghìn đồng.

“Làm tốt chức vụ mợ Tần của em.”

Giọng nói bình thản của người đàn ông vang lên: “Làm tốt vai trò một người mẹ của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.”

Tô Ánh Nguyệt cắn môi: “Thế nhưng tôi…”

“Tôi cảm thấy tôi chưa đủ chín chắn, tôi không giỏi chăm sóc cho người khác.”

“Tôi sợ tôi không thể chăm sóc tốt cho hai đứa bé.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô nhất quyết phải nói chuyện với anh vào tối nay.

“Không sao.”

“Bọn chúng rất chín chắn, có thể chăm sóc tốt cho em.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

“Đương nhiên, nếu như em cảm thấy thật sự rất băn khoăn.”

Tần Mộ Ngôn nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, trước mắt hiện ra dáng vẻ quyến rũ mời gọi người khác khi nằm trong bồn tắm của cô vào tối hôm qua.

Trong giọng nói trầm thấp của anh có vài phần khàn khàn mê người: “Cũng có thể bồi thường bằng thịt.”

Thịt…

Khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn đỏ như đít khỉ.

Cô cuống quýt chạy lên lầu, trở về phòng ngủ, đóng cửa lại!

Bên tai không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói vừa rồi của anh.

“Chúng ta đã kết hôn.”

“Những gì tôi làm với em đều hợp pháp.”

Bỗng dưng, trên hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ của người đàn ông.

Tiếng bước chân kia dường như đang đi về phía phòng cô.

Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi dưới, trái tim đập loạn xạ.

Ký ức bị anh dùng ngón tay giày vò đến mức kêu thảm thiết trong bồn tắm vào tối hôm qua vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô.

Xem ra mặc dù một phần của tin đồn là sai, nhưng phần còn lại vẫn là thật!

Anh đã từng chơi chết hai vị hôn thê!

Nghe tiếng bước chân kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái mét, nhắm mắt lại.

người đàn ông trong cái đêm vào năm năm trước đã khiến cô kháng cự chuyện nam nữ theo bản năng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mặc dù cô và Trình Hiếu Quân yêu nhau nhiều năm lại chưa từng đồng ý cho anh ta hôn.

Trình Hiếu Quân nói cô có bệnh nhưng anh ta không nỡ bỏ tiền để cô tìm bác sĩ, lần nào cũng bảo cô nên tự mình vượt qua.

Cô thật sự không thể vượt qua…

Tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng cô.

Cơ thể của Tô Ánh Nguyệt bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên, sau đó tiếng bước chân kia lại vượt qua phòng ngủ của cô, tiếp tục đi đến cuối hành lang.

Cô nghe thấy âm thanh đóng mở cửa liên tiếp vang lên ở cuối hành lang.

Sau đó, bốn phía xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Anh không có ý định giày vò cô vào đêm hôm nay sao?

Cô mệt mỏi nằm trên giường, ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Tô Ánh Nguyệt cứ chợt giật mình tỉnh dậy rồi lại ngủ, đang ngủ lại chợt giật mình tỉnh dậy suốt cả đêm nay. Mỗi lần mở mắt ra, cô đều phải nhìn xem ly nước đặt ở trước cửa phòng có bị đạp đổ hay không.

Vẫn còn nguyên.

Buổi sáng thức dậy, cửa phòng vẫn y như cũ, ly nước kia cũng không bị đạp đổ.

Trái tim bị treo lơ lửng suốt cả đêm, cuối cùng trở về nằm yên chỗ cũ.

Tô Ánh Nguyệt rời giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu làm bữa sáng.

Tần Tinh Vân thường xuyên sinh hoạt theo quy luật đã xuống lầu từ lâu.

Còn Tần Tinh Thiên thích ngủ nướng thì phải đợi đến khi mùi thơm từ bữa sáng do Tô Ánh Nguyệt nấu bay lên lầu, cậu nhóc mới chạy xuống lầu dưới với mái tóc rối bù như tổ chim.

“Mẹ, sáng sớm tốt lành.”

Tần Tinh Vân mỉm cười mở miệng gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tinh Thiên bằng ánh mắt thúc giục.

Tần Tinh Thiên khẽ cắn môi, hơi không tình nguyện nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, nhỏ giọng gọi: “Mẹ, sáng sớm tốt lành.”

Tô Ánh Nguyệt sững sờ một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt: “Sáng sớm tốt lành.”

Độc thân hai mươi lăm năm, cô không quen với việc đột nhiên có hai đứa trẻ năm tuổi gọi mình là mẹ.

Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến đứa con của mình cách đây năm năm.

Khi cô gặp phải tai nạn xe cộ, đứa bé kia đã được tám tháng.

Nếu như lúc ấy cô cẩn thận hơn một chút, đứa bé kia sẽ không bị sinh non, vừa mới sinh ra đã chết yểu.

Nếu như đứa bé kia còn sống, chắc hẳn hiện tại cũng lớn bằng tuổi Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên nhỉ?

Tô Ánh Nguyệt lại ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa bé đáng yêu dễ thương ở trước mặt, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Mẹ sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt của hai đứa.”

Có lẽ đây là duyên phận.

Năm năm trước, cô đánh mất đứa con của mình. Năm năm sau, ông trời cho cô cơ hội trở thành mẹ của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.

Có thể coi đây là sự bù đắp cho những sai lầm mà cô đã gây ra không nhỉ?

Nghĩ tới những điều này, cô tiến vào trong phòng bếp dưới sự thúc giục của hai anh em, tạo ra hai con thỏ nhỏ từ hai quả trứng luộc cho hai anh em sinh đôi.

“Ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ đi làm đây!”

Người phụ nữ đặt bữa sáng lên trên mặt bàn, sau đó xách áo khoác cùng với ba lô, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Tần Tinh Thiên nhìn con thỏ nhỏ đáng yêu, khẽ cau mày: “Anh à, cô ấy trẻ con thật đấy.”

Tần Tinh Vân liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Cô ấy cảm thấy em ngây thơ.”

“Thế nhưng cô ấy làm hai cái, cô ấy cũng cảm thấy anh ngây thơ.”

“Em mới ngây thơ.”

“Anh mới ngây thơ!”

Lúc này, Tần Mộ Ngôn mặc tây trang đi giày da từ trên lầu bước xuống.

Hai đứa bé đáng yêu lập tức mở miệng gọi anh: “Bố, bố mau tới đây!”

Mới sáng sớm đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của hai đứa con trai, người đàn ông nhấc chân đi qua: “Làm sao?”

“Ầy.”

Tần Tinh Vân đẩy hai quả trứng luộc được tạo thành hình con thỏ nhỏ đến trước mặt anh.

Tần Tinh Thiên cười cong mặt mày: “Bố, đây là bữa sáng yêu thương mà mẹ đã chuẩn bị cho bố.”

Tần Mộ Ngôn nhíu mày, nhìn xem con thỏ nhỏ ngây thơ: “Cho bố hả?”

“Ừm!”

Tần Tinh Thiên gật đầu: “Mẹ nói, cô ấy là hai con thỏ nhỏ này, ý muốn nói để bố ăn cô ấy!”

Tần Mộ Ngôn: “…”

Người đàn ông nhíu mày nhìn thoáng qua hai con thỏ nhỏ kia.

“Quản gia, bọc lại, đưa đến công ty.”