Ngón trỏ từ từ tiến lên trên cổ, trước ngực bị buộc ba cái nút thắt, xuyên qua hai chân, khiến côn ŧᏂịŧ khả ái lộ ra từ khe hở trung gian của dây thừng, hai đầu dây thừng một lần nữa hội tụ đến hoa huyệt, hơi hơi kéo chặt, mềm mại lại như đang ma sát hoa huyệt.
"Ngô, có điểm kỳ quái." Một tay cầm lấy tay của Lục Định Minh, Cố Hoài Ân chớp mắt, má hồng thành một mảnh, ánh mắt vừa đảo qua hình ảnh chính mình ở trong gương, liền như điện giật sau đó vội vàng tránh đi, một bộ dáng vừa muốn nhìn nhưng lại không dám.
Lục Định Minh đứng ở sau lưng của cậu, ngón tay tiếp tục di chuyển, bản hướng dẫn sử dụng cũng không cần xem, thành thạo đem dây thừng trói lại, không bao lâu, hắn khẽ cười một tiếng, "Đại cáo thành công ~ mau nhìn xem."
Trong gương, thân thể nhỏ xinh mảnh khảnh chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, thân trên bị trói dây thừng màu đỏ, vυ' bị siết chặt trở nên to lớn thỉnh thoảng còn run lên. Dây thừng cùng thân thể đỏ trắng giao nhau, tạo nên hiệu quả thị giác dị thường tình sắc. Lục Định Minh nhìn xem đến miệng khô lưỡi đắng, ánh mắt sáng quắc qua lại đánh giá kiệt tác trước mắt.
"Loại chuyện này, ông xã giống như đã từng làm rất nhiều lần?" Cố Hoài Ân cảm thấy bất an,"Ông xã đã từng làm qua?"
"Tất nhiên, ông xã đã tưởng tượng qua vô số lần đem bảo bối trói lại." Lục Định Minh sờ soạng cặρ √υ' to lớn, dán mặt tại vành tai của Cố Hoài Ân, kéo dài thanh âm," Chầm -- chậm -- thao..."
Cố Hoài Ân đánh Lục Định Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hồng,"Lại nói thất loạn bát tao cái gì đó!"
"Ông xã nào có nói lung tung." Ngón tay của Lục Định Minh trượt theo cổ của Cố Hoài Ân, chạm vào yết hầu nhạy cảm, "Bảo bối xem, hai cái huyệt đều ướt rồi."
"Ông xã nó có phải chặt quá hay không..." Cố Hoài Ân thoáng giật giật chân, từng trận không tính cường liệt nhưng lại không thể bỏ qua được địa phương bị dây thừng ma sát có một chút tê dại, "Sẽ bị người phát hiện đi?"
Lục Định Minh dám cam đoan:"Yên tâm, mặc xong quần áo liền nhìn không ra."
"Nhưng... Cái váy kiểu này, ngô..." Cố Hoài Ân có chút hối hận,"Nếu ở bên ngoài gặp được người quen, thì sao?"
Chuyện này bắt đầu từ mấy ngày trước.
Từ khi tâm nguyện đạt thành, cùng Cố Hoài Ân ở cùng một chỗ, hai người liền bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt xấu hổ. Lục Định Minh vốn rèn luyện thể lực rất tốt, có lẽ là do đại học thèm nhỏ dãi Cố Hoài Ân đã lâu nghẹn đến thảm, cho nên hiện tại hắn tinh lực dị thường dư thừa, hận không thể ngày ngày ở nhà cùng Cố Hoài Ân lăn giường.
Ý trung nhân có nhu cầu tràn đầy đối với mình, Cố Hoài Ân là vừa mừng thầm, lại có chút buồn rầu.
Buồn rầu bắt nguồn từ việc Lục Định Minh có một chút đam mê nho nhỏ.
Lục Định Minh là fan của Cố Lục, vì thế hắn liền mang hết truyện mà cậu viết lưu vào trong thư viện của mình. Khi nào rảnh rỗi liền lấy ra đọc với lý do là học tập thêm kiến thức.
"Bảo bối, ông xã muốn nghe bảo bối đọc, đọc cho ông xã nghe nha." Lục Định Minh cầm lấy di động đưa tới trước mặt Cố Hoài Ân tựa như đang dâng lên một vật quý hiếm nào đó. Trên màn hình chính là phân đoạn tiểu công dùng sức đè tiểu thụ ra thao, Cố Hoài Ân chỉ mới nhìn lướt qua, cậu ngượng đến suýt nữa cầm điện thoại ném đi.
"Thứ này sao có thể đọc được chứ!"
"Ông xã mặc kệ, ông xã muốn nghe bảo bối đọc!"
Cố Hoài Ân trực tiếp chui vào ổ chăn, không xem di động, "Không thích, đọc không được!"
Trên thực tế, Cố Hoài Ân chỉ cần ở trước màn hình gõ chữ liền cho phép mình thoải mái tưởng tượng, nhưng mà từ khi cùng Lục Định Minh chung sống, cậu liền biến thành tiểu bạch thỏ, ngay cả dũng khí để xem lại truyện mình viết một lần nữa cũng không có, huống chi việc cậu đọc lên những thứ này... Quả thực siêu xấu hổ.
"Nhưng là những cái này đó đều là bảo bối viết nha ~" Lục Định Minh cũng cùng chui vào chăn, hắn thoạt nhìn giống như không có chấp nhất với 'Việc nhỏ' này, tay chân thuần thục di chuyển, ôm lấy thân thể mềm mại ở trong ổ chăn,"Hơn nữa chúng ta mỗi ngày đều đang làm nha... Chẳng lẽ bảo bối không vui sao?"
Hai chân bị tách ra từ phía sau, cách hai tầng áo ngủ, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia, Cố Hoài Ân run run một chút, "Thích thì rất thích... Nhưng mà nói ra sẽ rất xấu hổ..."
Lục Định Minh sờ soạng đến vạt áo ngủ của Cố Hoài Ân, bàn tay linh hoạt chui vào, cầm lấy bầu vυ' vừa nhu vừa niết. Cố Hoài Ân cũng dần cảm thấy thư thái, thân mình cũng trở nên mềm nhũn, sau một đoạn thời gian ở chung, lá gan của cậu cũng lớn hơn một chút, chính mình chủ động ưỡn ngực, lấy tay chạm vào nơi đang bị ngón tay của Lục Định Minh trêu chọc, thoạt nhìn giống như cậu đang ra lệnh cho Lục Định Minh đùa giỡn với nơi nhạy cảm của mình.
"Ngực của bảo bối giống như lại to hơn, một bàn tay của ông xã sắp cầm không hết nha."
"Có, có sao?" Thấy Lục Định Minh tựa hồ đã đem mấy cái truyện caoh ném ra sau đầu, Cố Hoài Ân không khỏi thở ra một hơi. Thân thể của cậu vốn mẫn cảm, chỉ cần nhu nhu cặρ √υ' một chút liền như có dòng điện chạy qua, sau đó chạy thẳng đến hai cái huyệt dâʍ đãиɠ, chỉ cần hơi động một chút, hai cái huyệt liền tràn ra dâʍ ɖị©ɧ, đem toàn bộ chỗ đó làm cho ẩm ướt. Cố Hoài Ân nghe Lục Định Minh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hỏi,"Kia, vậy ông xã có thích không?"
"Bảo bối đoán xem?"
Lục Định Minh đặc biệt thích trêu chọc Cố Hoài Ân, cố ý nhéo nhéo cái núʍ ѵú cứng rắn kia. Dù không có nhìn thấy, hắn đều có thể tưởng tượng được nó đã cương cứng và có màu hồng như quả anh đào, quầng thâm bên vυ' cũng hồng nhạt, tựa như đang câu người đến cắn cắn lấy nó.
"Ngô, đau..." Cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái khiến thân thể Cố Hoài Ân run lên, cậu hy vọng Lục Định Minh lại nhéo nhiều thêm vài cái. Một cổ lửa nóng làm người ta khó nhịn bắt đầu xuất hiện, dâʍ ɖị©ɧ càng phun càng nhiều, Cố Hoài Ân không khỏi lắc mông đem quần ngủ và qυầи ɭóŧ của mình cởi xuống. Hình ảnh đập vào mắt Lục Định Minh là hai cái đùi trắng nõn cùng với côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn và hai cái huyệt chảy đầy nước của Cố Hoài Ân.
Bảo bối nhà mình đã chủ động như vậy, Lục Định Minh cũng không muốn chần chờ, "Tiểu bảo bối muốn sao?"
"Ân... Tưởng, muốn." Cố Hoài Ân đánh bạo, bàn tay xinh xắn mò vào bên trong qυầи ɭóŧ của Lục Định Minh, "Ông xã, chỗ này của ông xã thật lớn a..."
Lục Định Minh nhấc hông lên, làm Cố Hoài Ân đem côn ŧᏂịŧ của hắn lấy ra đến,"Nếu nó không lớn thì sao có thể thỏa mãn hai cái huyệt dâʍ đãиɠ của bảo bối?" Hắn thuận thế cũng đưa mấy ngón tay dò xét hậu huyệt của Cố Hoài Ân, thanh âm hưng trí bừng bừng khơi mào một cuộc trêu chọc, "Nga, đã ướt thành cái dạng này, có phải vừa chạm vào huynh đệ của ông xã là đã phát tao không?
"Còn, còn không phải ông xã... Lộng mấy chỗ thất loạn bát tao gì đó" Cố Hoài Ân có chút không khống chế được tần suất thở dốc và sự ngứa ngáy trong thân thể mình," Ân... Lại sâu một chút, bên trong hảo ngứa..."
"Bảo bối muốn sao?"Hung khí ở trước lối vào cọ xát, qυყ đầυ so với trứng gà còn to vài phần, phía trên lại dính một vài giọt nước trắng đυ.c láu cá, khiến nó càng thêm dữ tợn. Lục Định Minh rút mấy ngón tay ra khỏi hậu huyệt, sau đó nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của Cố Hoài Ân, "Ân?"
" A !"
Cố Hoài Ân bị chọc ghẹo đến choáng váng đầu, thanh âm khàn khàn gợi cảm quả thực muốn đem lỗ tai cậu thao đến mang thai, hai cái huyệt dưới thân trống rỗng đến đòi mạng. Cố tình Lục Định Minh còn thêm mắm thêm muối tại địa phương kia vuốt ve, lại không đồng ý tiến vào nhồi đầy bên trong của cậu. Mạc danh thể nghiệm một phen dục hỏa đốt người, trong lúc nhất thời Cố Hoài Ân cũng bất chấp thẹn thùng, thúc giục nói, "Tiến vào, ông xã... Thao, thao tiểu tao hoá..."
Tiểu thụ nhà mình đã mời gọi một cách dâʍ đãиɠ như thế, một bộ dáng giống như mẫu cẫu phát tình đang cầu hoan, khiến Lục Định Minh khó có thể kiềm nén.
Lục Định Minh cầm lấy di động, đặt ở trước mắt Cố Hoài Ân, thanh âm khàn khàn dụ dỗ, " Chỉ cần bảo bối đọc cho ông xã nghe, ông xã sẽ làm cho bảo bối thoải mái..."
"Ô ô... A... Mở ra hai chân... Ô ô a... Nhẹ một chút, không được... A a, muốn đi, đã, đã không có khí lực... A... A a..."
Kết quả chính là tiểu bạch thỏ Cố Hoài Ân một tay đỡ di động, một bên không cầm được tiếng khóc thút thít một bên thì mở miệng đọc. Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vang lên trong phòng cũng không phân biệt được đó là do cậu đọc trong những câu chuyện xấu hổ kia, hay là xuất phát từ sự dâʍ đãиɠ của bản thân. Tóm lại chỉ có một kết quả là, côn ŧᏂịŧ đáng thương đã sớm bắn không ra này nọ, hoa huyệt cùng hậu huyệt đều bị thao đến không thể khép lại.
Sức lực của Lục Định Minh hôm nay rất khoẻ, vì vậy khi nghe âm thanh mềm mại của người yêu, hắn khống chế không được nhiệt huyết đang sôi trào, liền quấn lấy Cố Hoài Ân tới nửa đêm. Qua cơn tình ái vui vẻ, Cố Hoài Ân mơ hồ nằm trong l*иg ngực của Lục Định Minh, hoa huyệt vốn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng bởi côn ŧᏂịŧ to lớn, hay bên trong hậu huyệt không biết từ lúc nào đã bị nhét vào một cái trứng rung, âm thanh ong ong tựa như một khúc nhạc thôi miên con người vào chốn hoan lạc.
Thấy bảo bối nhà mình đã buồn ngủ, Lục Định Minh cũng là không nỡ làm cậu khó chịu, hắn trước tiên đem trứng rung hạ xuống thấp nhất, tiếp theo là rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, lại thấy mị thịt đang ra sức mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ của mình. Cố Hoài Ân ôm Lục Định Minh, đầu vùi vào trong ngực hắn cọ xát, tựa như con mèo nhỏ đang làm nũng, miệng thì lẩm bẩm nói mê, "Không cần đi ra ngoài... Muốn ăn côn ŧᏂịŧ... Ân..."
Một câu nói câu hồn như thế, quả thực là thêm dầu vào lửa, thế nhưng Cố Hoài Ân nói xong liền ngủ, chọc Lục Định Minh dục hỏa khó nhịn, may mà hoa huyệt của bảo bối sẽ ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ tạo nên một ít kɧoáı ©ảʍ, đối với hắn cũng đã là rất tốt rồi. Ôm người yêu bình tĩnh trong chốc lát, Lục Định Minh lại chậm rãi hưởng thụ tư vị ngọt ngào, có thể cùng người trong lòng thân thể tương liên là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Lục Định Minh đem Cố Hoài Ân ôm chặt vào lòng, một tay đặt lên cái mông cong vểnh, một tay thì ở trên vυ' xoa nắn, "Thật đúng là tiểu tao hóa tham lam... Chỉ biết đốt lửa mà không chịu dập, về sau... Ông xã sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
Có thể nói, Cố Hoài Ân ngược lại là người lời nhất, có ý trung nhân thường xuyên chăm sóc thân thể, làn da trắng nõn tựa hồ có thể nhéo ra nước, tựa như trứng gà vừa hấp chín, ngày càng trở nên mê người. Lục Định Minh thường thường khi về đến nhà, chỉ cần nhìn thấy tiểu thụ nhà mình, liền nhịn không được động thủ đem người áp lên giường.
Làm một tác giả với tiêu chí muốn bảo trì việc viết truyện hằng ngày, Cố Hoài Ân cảm giác chính mình không thể tiếp tục trầm mê mĩ sắc được nữa, vì thế cậu cường liệt yêu cầu Lục Định Minh ít làm những chuyện xấu hổ như vậy...
Với điều kiện là đáp ứng Lục Định Minh cuối tuần cùng đi xem điện ảnh và quan trọng hơn hết là cậu phải mặc: Nữ trang!
Quay về hiện tại.
Cố Hoài Ân đã thay váy áo mà Lục Định Minh tỉ mỉ chọn lựa, phong cách Giáng Sinh đáng yêu với vải màu đỏ, còn có hình người tuyết, cây thông... Váy cắt may hoàn mỹ, đủ để phác thảo ra bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh cùng cặp mông cong nẩy, lại không đến mức đem thân thể và dây thừng lộ ra ngoài.
"..." Lục Định Minh lấy tay ngăn chặn máu mũi.
Cố Hoài Ân buông mắt, "Cái kia... Ông xã xác định mình có thể đi ra ngoài sao?"
"A..."
"Ông xã cứng rắn."
"..." Lục Định Minh hít sâu một hơi. Cố Hoài Ân thẹn thùng nhìn nhìn bản thân, nghi hoặc nói, "Ông xã thích em mặc như vầy?"
Lục Định Minh gật đầu như giã tỏi, dưới thân đã xuất hiện một cái lều trại.
Cố Hoài Ân bất đắc dĩ gãi gãi đầu, mặt đỏ giống như thiêu cháy, cậu do dự một chút, vén lên quần áo, chậm rãi quỳ xuống bên chân của Lục Định Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại hạ thân của ái nhân, cậu vươn ra đầu lưỡi chậm rãi liếʍ một chút cái khối lều trại kia, "Hay là... Em dùng miệng giúp ông xã bắn ra, sau đó chúng ta lại đi xem điện ảnh?"