Sinh Hoạt Ngọt Ngào Của Tiểu Mỹ Thụ

Chương 8

Chỉ có thể nói sau khi dịch xong chương này, các tế bào não của mình đã dừng hoạt động. Haizz.

Các loại dươиɠ ѵậŧ giả, trứng rung, dây thừng thô ráp, còn có qυầи ɭóŧ bán trong suốt, áo ngực ren dành cho nữ hay tạp dề...

Những thứ này trước giờ chỉ có xuất hiện ở trong truyện hay phim ảnh người lớn gì đó, thế mà bây giờ lại được trưng bày trước mắt của mình. Cố Hoài Ân là một người chưa bao giờ dám xem qua những video kia? Đến cả việc viết truyện Caoh, ngón tay của cậu đều có chút run run, cao trào còn chưa tan khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa đỏ cả lên. Cố Hoài Ân cẩn thận xoa bóp một cái dươиɠ ѵậŧ giả bắt chước theo kích thước của nam nhân để chế tác, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu run lên.

"Này... Em sao có thể sử dụng những thứ này..." Nói là nói như thế, nhưng khi Cố Hoài Ân sờ sờ vào cái kia, vừa hiếu kỳ lại vừa thẹn thùng, đáy mắt rõ ràng lộ ra ý tưởng muốn dùng thử.

Lục Định Minh ôm lấy Cố Hoài Ân từ sau lưng, một tay đặt ở trên ngực đầy đặn của đối phương thong thả xoa nắn,"Bảo bối thẹn thùng làm gì, có rất nhiều tiểu thụ đều thích những thứ này, thích đến ghê gớm !"

"Thực, rất nhiều...?" Cố Hoài Ân thân thể cương cứng, lực chú ý lập tức từ những thứ thất loạn bát tao ở trước mắt bị dời đi. Cậu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, trong lòng bốc lên một vị chua chua, nói cũng đúng, Định Minh lớn lên tuấn tú lại thông minh, nhân duyên ở trong trường rất tốt, liền tính không thích nữ nhân, cũng sẽ có một bó lớn nam nhân muốn chui vào lòng hắn...

"Bảo bối ngốc! Lại suy nghĩ bậy bạ cái gì" Lục Định Minh nhỏ giọng ở bên tai tiểu gia hỏa đang ghen tị, hắn lấy ra một cái trứng rung, trên mặt toàn là ý xấu sau đó lại để trứng rung ở trên tiểu huynh đệ của Cố Hoài Ân.

"A... Không cần!" Trứng rung nhanh chóng rung động vừa chạm đến côn ŧᏂịŧ thanh tú của Cố Hoài Ân, làm côn ŧᏂịŧ đã bắn quá một lần nhanh chóng run rẩy đứng lên. Cố Hoài Ân theo phản xạ nắm chặt lấy cánh tay của Lục Định Minh, thân mình lập tức di chuyển cùng hướng với trứng rung.

Lục Định Minh ôm người vào trong lòng, không để đến cậu muốn giãy dụa thoát ra ngoài, miệng thì nở một nụ cười tươi rói,"Không phải bảo bối thực thích viết cái gì mà các tiểu thụ đều thích chơi với đạo cụ sao?"

Cố Hoài Ân lúc này mới phản ứng được ý nghĩa trong câu nói của Lục Định Minh, trong lúc nhất thời không biết nên xấu hổ hay là khẩn trương. Cái loại vụиɠ ŧяộʍ cho phép bản thân viết vài câu chuyện dâʍ đãиɠ rồi cất dấu chỉ cho mình xem, sau đó toàn bộ đều bị người trong lòng nhìn ra, cảm giác này phi thường kỳ diệu, giống như cả người từ trong ra ngoài đều bị coi thấu, không hề giữ lại được điều gì.

Cố Hoài Ân hai má đỏ một mảnh, nhịn không được xấu hổ liền theo bản năng chui vào lòng Lục Định Minh trốn, tựa như một con thỏ nhỏ làm sai chuyện gì,"Ông xã cái kia chỉ là... viết chơi, không nên cho là thật... A... Nhẹ một chút... A..."

"Nhưng bảo bối rõ ràng rất thích nha." Lục Định Minh mê luyến côn ŧᏂịŧ thanh tú bắt đầu run rẩy phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c,"Đều biến thành cái dạng này, nhìn xem, chỗ này thật dễ thương..."

"A... Rất, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ ..."

Người mình thầm mến rất nhiều năm giờ phút này đang cầm một cái trứng rung làm người ta mặt đỏ tai hồng đỉnh đỉnh trên côn ŧᏂịŧ của mình, tiếng máy móc ong ong chấn động quẩn quanh ở bên tai. Bất đồng với ngón tay an ủi tê dại, hình ảnh kia mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ thậm chí còn vượt qua kɧoáı ©ảʍ tự mình thủ da^ʍ, Cố Hoài Ân chân tay luống cuống nhìn Lục Định Minh, ánh mắt ướt sũng hiện ra vài giọt nước mắt,"Ông xã, thật kì quái, ngô..."

"Bảo bối thoải mái sao?" Lục Định Minh thân mật hôn lên khuôn mặt của Cố Hoài Ân, thanh âm khàn khàn lại gợi cảm, đem Cố Hoài Ân trêu chọc đến ánh mắt đều đăm đăm nhìn hắn.

Cố Hoài Ân có cảm giác lỗ tai mình muốn mang thai,"Thoải, thoải mái... A... Bên trong, bên trong bắt đầu ngứa... Ông xã không cần chơi nữa..."

"Ngoan, ông xã sẽ làm em thoải mái." Lục Định Minh lại cầm lấy một cái dươиɠ ѵậŧ giả -- thứ đó toàn thân tối đen, kích thước to lớn, qυყ đầυ tựa như cái trứng gà, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Lục Định Minh vui sướиɠ đem thứ này nhét vào lòng bàn tay của Cố Hoài Ân, lại lôi kéo tay của cậu đi xuống phía dưới,"Bảo bối, tự mình cắm vào đi... Tách chân ra, làm ông xã nhìn thật kỹ hoa huyệt của em làm sao nuốt lấy nó..."

Ngón tay vừa chạm đồ vật kia, Cố Hoài Ân có chút run rẩy, cậu đúng là có viết rất nhiều tiểu thụ vô cùng cơ khát cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả hung hăng sáp chính mình, nhưng mà... Cậu chưa từng dùng qua những thứ đồ chơi này.

Quả thật có một chút chờ mong.

Cố Hoài Ân tầm mắt chạm đến ánh mắt tràn ngập khát vọng của Lục Định Minh, cậu tựa như bị nhốt vào ánh mắt đó, không thể thoát ra được. Cố Hoài Ân nhìn lòng bàn tay của mình đang cầm thứ dọa người kia, cậu chỉ có thể đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.

Đem hai chân thon dài thẳng tắp tách ra, vì muốn cho Lục Định Minh nhìn thấy rõ, Cố Hoài Ân bày ra tư thế hình chữ M, đầu của cậu tựa vào vai Lục Định Minh, thử đem thứ to lớn kia đưa tới miệng huyệt.

"Không sai, chính là như vậy......" Lục Định Minh ánh mắt tỏa sáng, hắn đã khống chế không được mà bắt đầu tuốt lộng côn ŧᏂịŧ của mình, thanh âm khàn khàn đến dọa người,"Thật là lợi hại, hoa huyệt của bảo bối bắt đầu nuốt lấy nó..."

"Ông xã, đừng nói ra mà..." Dươиɠ ѵậŧ giả quá lớn, mà Cố Hoài Ân dùng rất ít sức lực, hơn nữa còn thẹn thùng khẩn trương, làm việc xâm nhập cũng không được thuận lợi. Ngược lại làm hoa huyệt chảy ra một mảnh dâʍ ɖị©ɧ, sau đó nó từ từ chảy xuống đến hậu huyệt,"A..."

Lục Định Minh một bên nhìn chằm chằm Cố Hoài Ân tự an ủi, một bên xoa nắn cặp mông tròn trịa của cậu, ngón tay thuần thục vuốt đến những nếp uốn ở hậu huyệt, tại lối vào nhợt nhạt trừu sáp.

Hậu huyệt bị sáp đến thoải mái, Cố Hoài Ân theo bản năng vặn vẹo cái mông, không tự giác đem tay của Lục Định Minh hướng vào bên trong,"Ông xã... Ngô, lại sâu một chút... Bên trong hảo ngứa..."

"Bảo bối, đừng nóng vội nha ~" Lục Định Minh nhẹ nhàng mỉm cười, hình ảnh trước mắt quá mức kinh diễm, hai chân trắng nõn rộng mở, lộ ra cái tiểu âm đế xấu hổ, âʍ đa͙σ hẹp hòi bị dươиɠ ѵậŧ giả căng ra, dâʍ ŧᏂủy̠ ở trong không kiềm được liền chảy ra hết bên ngoài. Lục Định Minh cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh mị thịt gắt gao phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ to lớn,"Bảo bối nếu đem toàn bộ nó nuốt vào, ông xã liền thưởng cho cái miệng nhỏ nhắn ở phía sau ăn tiểu huynh đệ của ông xã. Thế nào? Ông xã với nó cùng nhau thao bảo bối, đem bảo bối thao đến thích mới thôi..."

Lời nói có điểm hạ lưu thô tục, lại tựa như xuân dược thúc tình, ngấm vào thân thể của Cố Hoài Ân, khiến da thịt cậu trở nên mẫn cảm, vì thế cậu dùng hết sức lực ---

"A, a..." Cố Hoài Ân cất cao tiếng rêи ɾỉ, triệt để đem dươиɠ ѵậŧ giả thô to trực tiếp tiến vào sâu bên trong hoa huyệt của mình mà không có một chút lưu tình nào, "Đi vào... A a... Làm sao đây... Ô ô... Đi vào, quá sâu... A a... Cắm vào tử ©υиɠ... Hảo cứng rắn... Ô ô... Ông xã, mau, a a... Giúp em lấy nó ra, ân cáp... A... A a a a --"

Tiếng cầu xin đứt quãng ở bên tai Lục Định Minh trực tiếp biến thành tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Dươиɠ ѵậŧ giả điên cuồng xoay tròn, trên thân lộ ra vô số gai nhỏ bấu chặt vào mị thịt, không hề có nguyên tắc mà nghiền áp, đem âʍ đa͙σ yếu ớt làm đến nước chảy liên tục. Điểm chết người là tử ©υиɠ được giấu rất sâu đã bị chạm tới, đó là chỗ mẫn cảm nhất trên người Cố Hoài Ân, qυყ đầυ to lớn tra tấn tử ©υиɠ khiến cậu cảm giác như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ được tích tụ dần trở nên to lớn,"A a... A a... Dừng, dừng lại... Không được... A, a a... Ông xã, em chịu không nổi nữa... a a... Hỏng... Hỏng mất... Tiểu huyệt muốn hỏng mất... Ngô, a..."

Nhìn người trong lòng toàn thân co rút sướиɠ đến dục tiên dục tử, Lục Định Minh chỉ cảm thấy một trận khô nóng, hắn trực tiếp nhấc lên thân thể của Cố Hoài Ân, đem cậu ngồi trên đùi của mình sau đó đem côn ŧᏂịŧ to lớn không khác gì cái dươиɠ ѵậŧ giả kia hung hăng tiến vào hậu huyệt đang mở ra, mị thịt nóng bỏng nhiệt tình lập tức vây quanh,"A ! Bảo bối, hảo thích ! Chỗ này hút ông xã thật nhiệt tình, sắp đem côn ŧᏂịŧ của ông xã cắn đứt... A..."

Nguyên bản trống vắng hậu huyệt trong nháy mắt được nhồi đầy, côn ŧᏂịŧ vừa nóng lại vừa thô to nhanh chóng thao đến điểm G nhạy cảm, cùng với người mình yêu kết hợp thân thể, cùng nhau hòa thành một, tiếng rêи ɾỉ của Cố Hoài Ân bắt đầu pha tạp tiếng nghẹn ngào, hạnh phúc làm cậu trực tiếp khóc ra,"Ô a... Ông xã... Ông xã thao vào tới... A... Rất thích... Rất thích côn ŧᏂịŧ của ông xã... A... Hai cái huyệt... Giống như bị côn ŧᏂịŧ của ông xã thao... A a... Thật thoải mái, sao lại thoải mái đến như vậy... Cảm giác muốn bay lên... A a..."

Lục Định Minh ra sức ra vào trong thân thể của Cố Hoài Ân, tựa như dã thú phát tình, gắt gao trảo lấy mẫu thú trong lòng mà điên cuồng giao phối, côn ŧᏂịŧ to lớn vừa cắm vào, liền đón một dòng nước ấm tưới trên qυყ đầυ của mình," Tao bảo bối thích đến lập tức cao trào sao?"

" Ô ô, rất thư thái... Thật lớn a..."Phía trước phía sau bị hai cái đồ vật to lớn ra sức tiến vào, làm âʍ đa͙σ nhu nhược đáng thương bị tra tấn đến cơ hồ không cảm thụ được những thứ khác ngoài kɧoáı ©ảʍ, có lẽ chính Cố Hoài Ân cũng không biết, cậu dị thường yêu thích bị Lục Định Minh tàn bạo đối đãi như vậy, tràn ngập thú tính, phảng phất muốn đem linh hồn cậu phá nát.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Hoài Ân sinh ra một loại cảm giác như có hai Lục Định Minh đang hung hăng làm mình,"Nga a, thật thoải mái... Ông xã lại sâu thêm chút nữa... Vẫn là làm tới tử cũng và điểm G của tao hóa... A a, lại, lại muốn bắn..."

"Bảo bối bị ông xã thao đến phát tao!" Lục Định Minh phảng phất cảm giác được sự chấn động của hoa huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ giả, hai tay hắn xoa bộ ngực tròn trịa của cậu, liều mạng đem côn ŧᏂịŧ đâm vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt, hận không thể đem hai cái túi đều tiến vào cảm thụ lửa nóng ở bên trong," Ngực của bảo bối thật lớn, không biết lúc nào mới có sữa... Ông xã muốn vừa uống sữa, vừa thao bảo bối..."

" Ô, a... Ông xã... Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong tiểu tao hóa... Tiểu tao hóa... Liền có thể sinh sữa ... Dùng lực thao... A... Cứ việc thao chết tiểu tao hóa cũng không có vấn đề..." Lần đầu tiên thể nghiệm đến hai cái huyệt đều bị thao, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tựa như điện lưu tiến quân thần tốc, làm hai cái tiểu huyệt nóng cháy, cơ hồ muốn đem linh hồn của cậu thiêu rụi. Bản tính dâʍ đãиɠ trong thân thể cùng khoái hoạt bị Lục Định Minh đào móc ra tới, Cố Hoài Ân đưa đẩy thân thể, ra sức phối hợp với côn ŧᏂịŧ của Lục Định Minh, kɧoáı ©ảʍ chồng chất mãnh liệt tập kích, làm cậu có vài phần điên cuồng," A... A... A a... Muốn thiêu cháy, thật thoải mái... Hai cái huyệt bị làm đến hỏng..."

Liên tiếp không ngừng cao trào, trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ của Cố Hoài Ân rốt cuộc bắn không ra gì nữa, làm côn ŧᏂịŧ khó chịu đến phát điên.

Lục Định Minh đầu óc đều nóng lên, trong đầu tràn đầy ý nghĩ muốn đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong tiểu bảo bối, bên tai tràn ngập tiếng rêи ɾỉ mị hoặc của Cố Hoài Ân, hắn đem côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ rút khỏi hậu huyệt của cậu, ngón tay đơn giản tại bên trong hoa huyệt Cố Hoài Ân khuếch trương vài lần.

"Không, không cần đi ra... Mặt sau hảo ngứa..." Hậu huyệt hư không, Cố Hoài Ân chỉ lo lắc mông cầu hoan, hoàn toàn không chú ý tới ý đồ xấu xa của Lục Định Minh, hoa huyệt đã bị dươиɠ ѵậŧ giả chống được cực hạn thời khắc bị Lục Định Minh đem côn ŧᏂịŧ nhắm ngay miệng huyệt, cậu mới giật mình hoảng hốt mở to hai mắt, "Ông xã không được... Vào không được... Hoa huyệt không thể tiếp thu hai cái a... Không muốn..."

"Bảo bối, đừng sợ, ông xã sẽ khiến bảo bối thích ..."Lục Định Minh một tay ổn định cái dươиɠ ѵậŧ giả kia, một tay gắt gao nắm lấy cái eo đang muốn đào tẩu của Cố Hoài Ân, không để cậu thoát ly khỏi chính mình. Côn ŧᏂịŧ trước khi bắn tinh lại trướng thêm một vòng, hắn mê muội hướng bên trong dùng sức, một bên mị thịt lửa nóng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ Lục Định Minh, một bên là dươиɠ ѵậŧ giả điên cuồng xoay tròn, dán tại tiểu huynh đệ của hắn, ma sát tạo ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ," Ông xã muốn đi vào... Bảo bối, chân lại tách ra một ít, ông xã muốn làm đến tử ©υиɠ của bảo bối... Đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong..."

Cảm giác khủng hoảng rất nhanh liền bị kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn thay thế, Cố Hoài Ân cảm giác chính mình sắp điên mất rồi, cửa tử ©υиɠ bị đâm vừa chua xót vừa ngứa ngáy, miệng cậu mở to, nhưng không có khí lực trả lời, bởi vì rất thoải mái. Ngược lại cậu khóc càng lợi hại hơn, tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng khắp trong căn phòng lớn.

A... Sao lại có thể thoải mái như vậy... Hoa huyệt muốn nứt ra... A...

Côn ŧᏂịŧ của ông xã... Nóng quá... Ô ô sẽ hỏng mất, hỏng mất... Ô a...

Kɧoáı ©ảʍ giằng co thật lâu sau, bỗng nhiên thân thể Cố Hoài Ân run lên, cậu thét chói tai,"A a a a... Đi vào, tử ©υиɠ, tử ©υиɠ bị hai cái côn ŧᏂịŧ to lớn thao mở... A a... Hảo thích, a... A a, hỏng mất, tiểu tao hóa bị thao đến hỏng mất... A a..."

Cố Hoài Ân không kiềm được tiếng khóc, nhưng trên mặt lại là biểu cảm thích đến không được, sự mâu thuẫn này tạo cảm giác cậu vừa dâʍ đãиɠ lại vừa điềm đạm đáng yêu trong mắt người khác.

Không chỉ là Cố Hoài Ân thích, Lục Định Minh cũng cảm thấy chưa bao giờ có kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn như vậy, tư vị hoan ái này khiến hắn điên cuồng. Lục Định Minh tiện tay nắm lấy một cái giang tắc được làm thành đuôi con thỏ, nhắm ngay hậu huyệt hồng hào chưa khép lại hung hăng cắm xuống. Người dưới thân tựa như cái vưu vật trong cơ thể từng đợt triều thổi phảng phất không dừng lại được, Cố Hoài Ân giống như da^ʍ thú chỉ biết là giao cấu, cậu nắm lấy hai cái ngực to lớn của mình dùng sức xoa nắn.

"A... Lão công, hảo thích... A a, tao hóa, tao hóa muốn chết... Thích muốn chết... A a a..."

Khi Lục Định Minh bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ Cố Hoài Ân, ý thức của cậu đã mơ hồ, chỉ còn lại bản năng gắt gao ôm chặt lấy Lục Định Minh, không nghĩ buông ra, đứt quãng nức nở nói,"Không cần đi ra ngoài... Tiếp tục... Tao hóa còn muốn... Hảo thích... Muốn ăn côn ŧᏂịŧ của ông xã trong lúc ngủ..."