Mình đã quay lại. Năm mới đến chúc mọi người:
Đa tài, đa lộc, đa phú quý
Đắc thời, đắc lợi, đắc nhân tâm
Tiền vào như nước
Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc
Và nhận được thật nhiều tiền lì xì🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧
HAPPY NEW YEAR 2020 🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊
Cùng nam nhân mà mình thầm mến nhiều năm xem điện ảnh! Lại là phim điện ảnh tình yêu có những cảnh vô cùng xấu hổ! Cùng nhau ăn bắp rang! Nắm tay! Ngồi ghế dành cho các cặp đôi!
Một luồng lại một luồng vui vẻ xuất hiện trong tim của Cố Hoài Ân, tựa như pháo hoa rực rỡ nổ tung, sáng thành một mảng lớn.
Hai người trước khi ra khỏi cửa đều đã dây dưa một phen thật lâu, đợi cho đến khi tới rạp chiếu phim, thì không gian chỉ còn một màu bóng tối. Bất quá bởi vì thời gian đã trễ, toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có rải rác vài người, cơ bản đều ngồi ở phía trước.
Cố Hoài Ân trong lòng tràn đầy vui vẻ, hoàn toàn không chú ý Lục Định Minh lôi kéo chính mình ngồi ở phía dưới.
Phòng chiếu phim chỉ còn bóng tối, nương theo ánh sáng màn hình, Cố Hoài Ân không nhịn được trộm nhìn nhan sắc của Lục Định Minh. Khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt sắc bén, cái mũi cao cao cùng bờ môi khêu gợi... Ngô bạn trai mình thật là soái a!
Cố Hoài Ân cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa bất an, trên thực tế chỉ có nữ nhân mới mặc những chiếc váy như vậy. Đã thế Lục Định Minh còn trói dây thừng ở dưới bộ váy áo, làm cho cậu tâm lý không yên, cái váy mềm mại dán trên cặp đùi quang lỏa, giống như có mấy luồng hơi lạnh đang vuốt ve cậu, cảm giác hơi là lạ.
Hơn nữa, đòi mạng nhất vẫn là cái dây thừng kia, dù cho cách qυầи ɭóŧ, âm đế lại vừa vặn nằm dưới dây thừng, tồn tại cảm giác dị thường cường liệt, một đường đi đến rạp chiếu phim liền ma sát đến nơi đó chảy đầy nước.
Nhất định, hai cái huyệt của cậu đã ướt đẫm?
Sẽ không chảy ra đi?
Cố Hoài Ân khép lại hai chân, động tác này lại khiến nơi đó có cảm giác rõ rệt, chỉ cần như thế, dâʍ ɖị©ɧ ở trong hoa huyệt liền thuận lợi tràn ra.
Không xong!
"Bảo bối, làm sao vậy?" Lục Định Minh phảng phất như phát hiện người bên cạnh có chút khác thường, hắn cúi sát vào tai cậu thấp giọng hỏi, bàn tay như có như không đặt trên đùi của Cố Hoài Ân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hơi thở ấm nóng chui vào vành tai, Cố Hoài Ân không khỏi nhẹ nhàng run lên, thân thể tràn đầy tìиɧ ɖu͙© bị một sợi dây thừng lộng đến cả người đều tê dại. Cảm giác xấu hổ tựa như quay lại hình ảnh dâʍ đãиɠ lúc ở nhà, Cố Hoài Ân ngượng ngùng nói với Lục Định Minh, cậu đều nhớ lúc ấy mình bị hắn "Dụ dỗ" ra sao để chịu mặc một bộ đồ khêu gợi này đi ra ngoài, Cố Hoài Ân vội vàng lắc đầu,"Không, không có gì..."
Cố Hoài Ân không biết câu nói rung rẩy của cậu đã sớm tiết lộ "Bí mật."
Lục Định Minh đã quen thuộc với âm sắc này, nó chỉ xuất hiện khi tiểu thụ của hắn động tình, dường như có móng vuốt của chú mèo nhỏ xẹt qua, sau đó lưu lại trong lòng của hắn, có thể nói âm thanh vô cùng câu nhân.
"Ân?" Ngón tay của Lục Định Minh đi lên phía trước tìm tòi, dựa theo quỹ tích của dây thừng xoa nắn vòng quanh,"Bảo bối, thoải mái sao?"
Chỉ một câu nói, Cố Hoài Ân liền hiểu được hắn đã biết, nhìn khuôn mặt soái khí ngời ngời gần trong gang tấc, cậu không biết nên yêu hay hận, bàn tay nhỏ oán trách vỗ vào l*иg ngực của Lục Định Minh,"Đều tại ông xã, khi không lại đề ra yêu cầu kỳ quái này..."
Lục Định Minh mặt đầy ủy khuất, lưu loát nói, "Kia còn không phải là tại bảo bối."
"A?"
"Chính là bảo bối đã viết nha, lúc ấy ông xã nằm trong chăn đọc truyện, nhìn đến tiểu thụ dựa vào dây thừng mà cao trào, liền nghĩ đến bảo bối cũng như vậy, trong lòng đều ngứa ngáy đến chết." Lục Định Minh thì thào vào tai của Cố Hoài Ân,"Thiếu chút nữa ông xã liền chạy qua phòng ngủ giở trò lưu manh với bảo bối."
Vành tai của Cố Hoài Ân nhanh chóng đỏ lên.
"Nói cho ông xã biết, lúc ở trường học, bảo bối có hay nghĩ đến ông xã rồi vụиɠ ŧяộʍ đùa bỡn chính mình không?"
Cố Hoài Ân tựa như con tôm đã được nấu chín, toàn thân đều ửng đỏ.
"Nhưng ông xã từng có nga." Lục Định Minh tiếp tục thêm mắm thêm muối,"Ông xã thường xuyên tưởng tượng tới thân thể của bảo bối, sau đó liền triệt để bắn ra." Cho dù nói một ít ngôn ngữ làm người ta đỏ mặt hồng tai, thế nhưng người này lại rất nghiêm trang, ba phần tiếu ý bảy phần ôn nhu, thoạt nhìn rất giống công tử nho nhã nào đó đang đọc văn thơ.
"Ông xã không cần nói nữa..." Cố Hoài Ân nhu nhược kháng nghị, "Chúng ta đang ở bên ngoài..."
"Mọi người đều đang xem điện ảnh, không có ai nghe thấy lời nói của chúng ta, lại nói, ông xã đều nói lời thật lòng, cũng không sợ bị nghe ~" Lục Định Minh da mặt dày mấy lớp vì vậy hắn cũng chả sợ gì cả, động tác trên tay so với miệng thì càng hào phóng,"Lại nói tiếp, mặc váy thật sự rất tiện, bàn tay của ông xã chỉ cần sờ vào liền đυ.ng trúng những chỗ đáng yêu này của bảo bối..."
"Uy... Ngô a..." Cố Hoài Ân bối rối khẽ kêu một tiếng, vội vàng ngăn chặn làn váy, ý đồ ngăn cản bàn tay bỗng nhiên tiến vào, lại nhìn nhìn chung quanh, phát hiện cũng không có người nào nhìn thấy, mới thả lỏng,"Ông xã, mau đi ra ngoài... Không cần ở đây nháo, chúng ta xem điện ảnh được không..."
"Tiểu côn ŧᏂịŧ của bảo bối cũng lên tinh thần nha... Sách, bảo bối đều ướt thành như vậy, rõ ràng là muốn huynh đệ của ông xã nha..."
Cố Hoài Ân khí lực không lớn, ý đồ của Lục Định Minh vẫn là đạt được, hắn cởϊ qυầи lót của cậu ra một chút, sau đó đem ngón trỏ cắm đi vào. Mị thịt ấm áp nhanh chóng cắn lấy ngón tay hắn, rõ ràng là vô cùng khao khát.
"Ngô... Không, không cần... A !" Cố Hoài Ân biến sắc, cả người kịch liệt run lên, nhanh chóng hạ giọng, "Không được, ngô... Đừng, đừng chạm chỗ đó..."
Lục Định Minh đơn giản đem người ôm lên, đặt cậu ngồi trên đùi của chính mình, cởi ra cái váy của Cố Hoài Ân, rút ra ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, hắn xấu xa đem ngón tay dán lên miệng của Cố Hoài Ân,"Thật hư, tuy rằng ở đây âm thanh rất lớn, nhưng nếu bảo bối rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ giống như ở nhà, thì sẽ có người phát hiện ra nha."
Cố Hoài Ân giãy dụa cũng không được mà không giãy dụa cũng không được, cậu luống cuống ngồi ở trong lòng Lục Định Minh, mở miệng nói chuyện. Lục Định Minh thấy mình đã đạt được ý muốn, ngón tay liền chui vào trong miệng Cố Hoài Ân, nắm lấy đầu lưỡi cậu chơi đùa.
Một tay khác của Lục Định Minh giữ chặt lấy tay Cố Hoài Ân, hướng xuống chỗ đã sớm cương cứng như cái lều bạt, "Huống hồ, bảo bối xem nơi này của ông xã... Bảo bối cũng không muốn ông xã khó chịu cả một đêm đi?"
"Rõ ràng, ngô... Ông xã trước khi ra khỏi cửa mới... Bắn ra... Ân a..." Cái miệng bị ngón tay chơi đùa đến nói chuyện cũng không rõ, Cố Hoài Ân nhịn không được muốn đứng dậy, với ý đồ muốn thoát khỏi hắn.
"Chỉ cần có bảo bối ở bên người, thì lúc nào ông xã cũng bị bảo bối câu dẫn, cho nên một lần làm sao có thể đủ?" Lục Định Minh nói theo lẽ thường tình, "Lại nói, chẳng lẽ bảo bối không muốn ở bên ngoài làm một lần sao? Thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, yên tâm ông xã đã đặc biệt chọn vị trí này, sẽ không có ai phát hiện ra." Người này động tác so miệng còn muốn nhanh hơn, hắn nhanh chóng đem cái váy của Cố Hoài Ân tuột xuống đùi, sau đó liền cởi thắt lưng của mình.
Kề bên là côn ŧᏂịŧ to lớn của Lục Định Minh, hơn nữa dây thừng còn gãi không đúng chỗ ngứa, nói thật, thân thể Cố Hoài Ân đã sớm kêu gào muốn nam nhân nhồi đầy. Chỉ là vừa nghĩ đến người ngồi ở phía trước chỉ cần quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy hai người bọn họ làm chuyện dâʍ ɭσạи, Cố Hoài Ân khẩn trương đến mức không dám thả lỏng. Cậu liên tiếp lắc đầu, "Ông xã, không muốn sẽ bị người khác nhìn thấy..."
Lục Định Minh hôn ở sau gáy cậu trấn an nói, "Sẽ không, chỉ cần bảo bối đừng kêu ra tiếng, bọn họ quay đầu lại cũng chỉ cho rằng tình cảm của chúng ta rất tốt, xem điện ảnh cũng muốn để bà xã ngồi ở trên đùi của mình... Bảo bối ngoan, cho ông xã đi, ông xã sắp nghẹn hỏng, chỉ cần một lần, bắn ra một lần ông xã sẽ không làm, có được hay không?"
Cố Hoài Ân thật cẩn thận xác nhận, "Chỉ một lần?"
"Chỉ một lần!"Lục Định Minh thề thốt son sắt.
"Kia... Kia..." Cố Hoài Ân cắn cắn môi dưới, cuối cùng nhả ra, "Vậy được rồi... Bất quá... Ông, ông xã làm nhẹ một chút..."
Nhưng mà, Cố Hoài Ân hoàn toàn quên, đối với tiểu công đang tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não mà nói, 'Chỉ một lần' cùng với 'Chỉ ở bên ngoài cọ cọ không đi vào' là một cái đạo lý hết sức...
Côn ŧᏂịŧ to lớn được cho phép thân cận với cái mông tròn trịa, Lục Định Minh thoải mái thở ra một hơi, hắn hơi hơi nâng cái mông của Cố Hoài Ân, "Bảo bối, nâng cái eo lên, rồi tự mình ngồi lên nó..."
Cố Hoài Ân do do dự dự cởi giày ra, đem chân quỳ lên trên mặt ghế, nửa ngồi ở trên đùi của Lục Định Minh, hậu huyệt kề sát với côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, tư thế này khiến dây thừng ở trên người siết đến càng chặt.
"Không được, đã, đã là cực hạn... Dây thừng muốn mài vào âm đế..." Hai chân Cố Hoài Ân run lên, cậu nhỏ giọng thương lượng, "Hoặc là, ông xã cởi bỏ dây thừng ra giúp em được không?"
"Khó có được cơ hội như vậy, ông xã không nỡ cởi nó ra nhanh như vậy..." Lục Định Minh nơi nào chịu đáp ứng, tiểu thụ nhà mình bị dây thừng trói lại, bộ dáng này hắn còn chưa có xem đủ, "Làm chậm một chút, lập tức liền tốt... Ngô, bảo bối ngoan, chính là như vậy, chậm rãi ngồi xuống... A, a... Đúng vậy, nơi đó đã ăn vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ của ông xã, thật là lợi hại..."
"Trước công chúng", cậu dâʍ ɭσạи tách ra cái mông của mình, chủ động ngồi ở trên côn ŧᏂịŧ, Cố Hoài Ân cảm thấy tâm lý phi thường hoảng loạn, thân thể trở nên vô cùng nhạy cảm, toàn bộ lực chú ý đều tập trung tại chỗ giao hợp. Tư thế khiến côn ŧᏂịŧ cắm sâu đến không thể tả, điểm G bị cường ngạnh đỉnh đến, vừa chua xót vừa thoải mái làm cậu suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.
Cố tình Lục Định Minh còn ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hình dung hậu huyệt ngậm côn ŧᏂịŧ có bao nhiêu nhanh, bên trong mị thịt có bao nhiêu nhiệt tình. Cố Hoài Ân nghe thấy liền nhanh chóng đỏ cả mặt, "Không, không cần lại nói, rất dâʍ đãиɠ... Ô ô..." Cậu không nhịn được, chỉ có thể quay đầu, lộ ra đầu lưỡi, "Muốn ông xã hôn em a..."
Lục Định Minh bị sự khả ái của cậu chọc cười, bất quá đối với yêu cầu của tiểu bảo bối nhà mình, hắn tự nhiên sẽ chiều theo cậu. Bàn tay to lớn nắm lấy cái gáy của Hoài Ân, dùng lực hút lấy đầu lưỡi của cậu, liếʍ lộng hàm trên, cùng lúc đó, côn ŧᏂịŧ cũng bắt đầu di chuyển.
Dây thừng nguyên bản cố định tại cái đùi đã bị kéo lên đến mông, cho nên nó liền rơi vào hoa huyệt, cùng với động tác của Lục Định Minh, dây thừng gắt gao ma sát âm đế, hậu huyệt mẫn cảm thì bị thao mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ cường liệt khiến Cố Hoài Ân cả người run lên, cả người cuộn thành một đoàn.
Trong rạp chiếu phim tùy thời đều có khả năng bị người phát hiện vì vậy cảm giác xấu hổ cùng khẩn trương xen lẫn, sự vui thích của thể xác hóa thành một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không tả rõ được. Hậu huyệt Cố Hoài Ân phá lệ lợi hại, mỗi lần đều gắt gao hút lấy Lục Định Minh, phảng phất như không cho hắn thoát ra ngoài.
"Bảo bối nguyên lai.. Thích làm ở bên ngoài..."Lục Định Minh thở gấp nói," Trước kia cũng không có hút chặt... Như vậy..."
"Ngô... Không cần... Không cần nói lung tung... A a... Ngô..."Cố Hoài Ân bị thao đến thư thái, liền nhịn không được khóc lên, cậu nhanh chóng dùng tay che miệng lại, cố gắng che dấu tiếng rêи ɾỉ," Chậm một chút, ngô... A a, ông xã... Ông xã chậm một chút... Không được, quá sung sướиɠ... A..."
Cố Hoài Ân một mặt khóc nức nở, một mặt không tự chủ được sờ vυ' của chính mình, xoa nắn qua lại. Một lát sau, bàn tay che miệng cũng nhịn không được buông ra, cầm lấy côn ŧᏂịŧ khéo léo của mình tuốt lộng," Ô ô... Thật thoải mái... Muốn bắn, muốn bắn... A..."
May mà điện ảnh đang đến khúc cao trào, âm thanh đinh tai nhức óc, cho nên không người nào chú ý đến động tĩnh dâʍ ɭσạи của hai người.
Vì thế Lục Định Minh càng không kiêng nể gì, hắn thay Cố Hoài Ân che miệng lại, trên thực tế là nhân cơ hội lấy ngón tay đùa bỡn đầu lưỡi mềm mềm kia, bắt chước động tác giao hợp. Động tác dưới thân lại càng hung hăng, thao đến Cố Hoài Ân bắn ra đến vài lần, hoa huyệt cùng hậu huyệt cao trào liên tục khiến dâʍ ŧᏂủy̠ đem cái váy làm ướt một mảnh lớn.
"Còn, còn chưa kết thúc sao... Ô ô... Điện ảnh, có phải sắp kết thúc rồi phải không..."
"Chờ một chút bảo bối..."Lục Định Minh ôm Cố Hoài Ân, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ bị hậu huyệt hầu hạ đến dục tiên dục tử, thanh âm của hắn còn mang theo chút tìиɧ ɖu͙© gợi cảm, " Ít nhất còn có một giờ nữa phim mới kết thúc, chúng ta từ từ đến..."
"Ngô, không... Không được... Đã nói chỉ làm một lần..."
"Mỗi cái miệng nhỏ là một lần... Ông xã phải đem bảo bối đút no mới được..."
"A... Chậm, không... A... Không, a a a..."
Cố Hoài Ân khóc đến không kịp thở, cậu nắm chặt tay của Lục Định Minh, thân mình bị thao đến lay động.
Thể xác và tinh thần của Lục Định Minh đều thoải mái, trong lòng tràn đầy si mê, hận không thể đem người này giấu vào trong tâm khảm, "Bảo bối, ông xã thật sự là yêu em đến chết... Thật muốn cùng em dính một chỗ mãi mãi... A..."
"Em, em cũng thích... Thích ông xã... Ô ô..."
Cố Hoài Ân nghe Lục Định Minh thổ lộ như vậy, nơi nào còn lo lắng thẹn thùng, cậu vui vẻ không chịu được liền chủ động hùa theo hắn, thế nên cuối cùng cũng không biết chính mình đã bị thao bao nhiêu lần. Chờ tới lúc điện ảnh sắp chấm dứt, Lục Định Minh mới lưu luyến bắn ra lần thứ hai, còn lấy qυầи ɭóŧ ngăn chặn hoa huyệt của cậu.
"Thứ này của ông xã, phải được lưu lại ở trong bụng của bảo bối." Lục Định Minh tâm tình vui vẻ hôn lên môi Cố Hoài Ân, "Vạn nhất có thể có bảo bảo thì sao?"
"Mới, mới không có đâu... Ở loại địa phương này, như thế nào sẽ..."
"Kia trở về ông xã lại tiếp tục cố gắng ^-^"
Nhìn Lục Định Minh hưng trí bừng bừng, Cố Hoài Ân đại khái có thể tưởng tượng đến cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của mình trong tương lai...
Tựa như bên trong truyện Caoh vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật... Cậu vẫn có chút chờ mong.
Hoàn chính văn.