Đêm xuân ngắn ngủi ngày cao tới, từ nay về sau quân vương không tảo triều.
Cố Hoài Ân là một tác giả chăm chỉ, không thể không ra chương mới, càng không thể bỏ truyện... Được rồi, cậu vẫn nên dừng lại hai ngày, vì vậy Cố Hoài Ân quyết định nghỉ ngơi một chút.
Hai ngày nghỉ ngơi này, Cố Hoài Ân luôn cố gắng thoát khỏi ma trảo của Lục Định Minh, với lí do: "Túng dụng quá độ hại thân!".
Lục Định Minh nghe vậy liền trừng mắt nhìn cậu, hắn nằm ở trên giường, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng của Cố Hoài Ân, không chịu buông tay, "Là ai nói sáng sớm sẽ bồi thường cho ông xã đâu !"
"..."
"Ngày hôm qua đã làm lâu như vậy, nếu lại tiếp tục em sẽ không có thời gian viết truyện." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hoài Ân đỏ bừng, từ sau khi cậu biết Lục Định Minh đã đọc truyện mà mình viết, Cố Hoài Ân cũng không muốn giấu diếm nữa [ trên thực tế muốn giấu cũng không được ].
Lục Định Minh vuốt ve vòng eo tinh tế của Cố Hoài Ân, sau đó bàn tay có xu thế đi xuống phía dưới sờ sờ,"Không viết truyện cũng không có quan hệ." Giữa việc âu yếm bà xã dễ thương với việc đọc truyện thủ da^ʍ thì bên nào nặng, bên nào nhẹ còn cần phải chọn sao?
Cố Hoài Ân thở hổn hển, vội vàng giữ chặt tay của Lục Định Minh,"Không... Ông xã, dừng lại được không?"
"Vậy..." Một trăm loại hình ảnh bậy bạ chợt loé lên trong đầu Lục Định Minh, mắt hắn sáng lên, vui vẻ dừng mọi hành động lại, sau đó ngồi dậy thì thầm vào bên tai của Cố Hoài Ân, "Vậy thì buổi tối bảo bối phải bồi thường cho ông xã, ông xã nói cái gì đều phải nghe theo, được không?"
Sau câu nói của Lục Định Minh trí tưởng tượng của Cố Hoài Ân đã bay tới nơi nào, không biết cậu đang nghĩ gì mà toàn bộ khuôn mặt đều đỏ ửng, nhỏ giọng đáp ứng yêu cầu của người yêu,"Được... Em biết rồi..."
Lục Định Minh tâm tình vui sướиɠ, đáp lại Cố Hoài Ân "Ông xã đi mua chút đồ", sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn vừa ra khỏi cửa liền hết nửa ngày, Cố Hoài Ân đánh máy cũng khá chậm, đặc biệt sau khi nếm trải tư vị thoải mái mà Lục Định Minh mang lại cho mình, cậu não bổ ra rất nhiều cảnh tượng dâʍ đãиɠ. Đánh máy một chút Cố Hoài Ân liền cảm thấy cả người khô nóng, trong chốc lát vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ ngực của mình, trong chốc lát lại nhịn không được sờ sờ đến hai cái huyệt đã ướt đẫm, cảm giác ngứa ngáy lan khắp toàn thân, bây giờ Cố Hoài Ân chỉ muốn dùng thứ gì đó gãi ngứa cho hai cái huyệt dâʍ đãиɠ này.
Thật vất vả viết ra hai chương, một chương cậu cho xuất bản, còn một chương thì lưu lại. Sau đó Cố Hoài Ân không nhịn được liền đi đến bên giường, theo thói quen muốn dùng tay vuốt ve an ủi những nơi nhạy cảm.
Nhưng những nơi đó sớm đã hưởng thụ qua kɧoáı ©ảʍ mà côn ŧᏂịŧ mang lại, chỉ trông vào mấy ngón tay căn bản không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ thân thể. Du͙© vọиɠ không được phát tiết khiến cả người Cố Hoài Ân đều khó chịu, cậu ủy khuất đến sắp khóc, hai bàn tay lung tung kéo đệm chăn đặt tại hoa huyệt sau đó dùng lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng vô luận cậu làm như thế nào cũng không chạm đến những chỗ ngứa ngáy tê dại kia. Tiếng rêи ɾỉ mang theo vài phần nức nở vang vọng ở trong phòng, Cố Hoài Ân kiềm chế không được, đơn giản đem liền quỳ ở trên giường, một tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ xoa nắn, một tay cắm vào bên trong hoa huyệt dùng sức ra vào.
Vẫn là không đủ...Muốn, muốn thứ gì to lớn hơn, vẫn... Là làm tới tử ©υиɠ mới thoải mái......
Mặt sau, mặt sau còn không đυ.ng tới, mặt sau cũng muốn được an ủi.
Muốn côn ŧᏂịŧ to lớn ... Côn ŧᏂịŧ của ông xã... Thật muốn nếm hương vị của ông xã a...
"Ông xã... A... Ông xã... Ô ô... Cứu em... Mau tới thao em... Tiểu tao hóa... Phát tao ... Thật là khó chịu, không có côn ŧᏂịŧ hảo khổ sở..." Cố Hoài Ân tứ chi mềm nhũn, một lần nữa xụi lơ trên giường, đem ngón tay ở bên trong hoa huyệt rút ra, sau đó dùng bốn ngón tay xâm nhập vào hoa huyệt đã mềm mại.
Lúc này, Cố Hoài Ân phát hiện bên cạnh gối đầu có một cái qυầи ɭóŧ của Lục Định Minh, cậu tựa như nhặt được chí bảo, vội vàng cầm nó lại đây. Cố Hoài Ân cầm lấy qυầи ɭóŧ của Lục Định Minh, đầu tiên là đặt ở trên núʍ ѵú hung hăng ma sát, đem cái núm ma sát đến lớn như quả nho đứng thẳng thành thục, quầng thâm bên vυ' lại gia tăng.
Hạ thân co rút phun ra một chút dâʍ ŧᏂủy̠, Cố Hoài Ân do dự nhìn xuống, con ngươi ướt nhẹp tựa như một động vật nhỏ tội nghiệp, cậu mím môi, lấy ngón tay cảm thụ chất liệu qυầи ɭóŧ. Rốt cuộc Cố Hoài Ân vẫn không nhịn được đem nó xuống phía dưới, sau đó đặt qυầи ɭóŧ lên trên hoa huyệt ướt đẫm, tưởng tượng là côn ŧᏂịŧ của Lục Định Minh đang xẹt qua thân thể mình.
Hình ảnh tưởng tượng kỳ diệu thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu Cố Hoài Ân.
"A, thật thoải mái... Ô, ông xã..." Qυầи ɭóŧ bình thường được đặt trên hoa huyệt ướt đẫm, sau đó bị Cố Hoài Ân đẩy vào trong hoa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ rất nhanh đem vải dệt thẩm thấu, cứ việc vải bông thuần trắng mềm mại, nhưng đối với nơi quá mức nhạy cảm như hoa huyệt mà nói, vẫn có chút thô ráp. Cố Hoài Ân thả lỏng âʍ đa͙σ lại dùng sức đem qυầи ɭóŧ tiến vào, cậu gấp rút kẹp chặt hai chân, ngón tay thì chuyển hướng đi tới hậu huyệt chơi đùa.
"A... Ông xã, thật thoải mái... Dùng lực, thỉnh, thỉnh dùng lực làm chết tiểu tao hóa... A, a a... Đυ.ng phải... A !"
Vì thế, thời điểm Lục Định Minh tay xách bao lớn bao nhỏ trở về, liền bị hình ảnh dâʍ đãиɠ cực điểm đập vào tầm mắt: Áo ngủ của tiểu bảo bối nhà mình tụt xuống dưới ngực, hai chân quang lỏa, bàn tay cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của bản thân an ủi, sắc mặt đỏ ửng mờ mịt, tiểu hoa huyệt gắt gao ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn trong đêm qua giờ phút này đã bị qυầи ɭóŧ của mình tiến vào, vật nhỏ còn dùng tay móc ngoáy mặt sau nữa chứ...
Lục Định Minh hô hấp trở nên trầm trọng, bỏ lại những túi đồ này nọ, hắn vừa trèo lên giường, Cố Hoài Ân tựa như lữ khách cơ khát đã lâu trong sa mạc lại nhìn thấy ốc đảo thiên đường, nhiệt tình cọ cọ, đem khuôn mặt chà xát với đũng quần của Lục Định Minh, nâng lên đôi mắt ướt sũng nói, "Thật khổ sở, Tiểu Ân muốn... Côn ŧᏂịŧ của ông xã..."
Tiểu bảo bối ngượng ngùng ngày xưa lại có ngày thể mở ra thân thể xin hắn tiến vào, Lục Định Minh chỉ cảm thấy tim của mình như bị bao quanh bởi ngọn lửa, côn ŧᏂịŧ phía dưới cương lên thành một khối lều trại to lớn, hắn đưa tay sờ nhẹ lên tóc của Cố Hoài Ân nói, "Bảo bối càng ngày càng dâʍ đãиɠ..."
Cố Hoài Ân bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến đầu óc mơ màng, liếc thấy đối tượng mà mình mong nhớ nửa ngày cũng xuất hiện, trong đầu chỉ còn lưu lại cảm giác sung sướиɠ khi bị cắm vào, cậu nhẹ nhàng cắn lấy khoá quần của Lục Định Minh kéo ra, cách qυầи ɭóŧ liếʍ lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn từng chút một, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm nói về hương vị của nó.
"A, a..."
Lục Định Minh thoải mái mà kêu một tiếng, hắn không tự chủ được di chuyển cái eo,"Bảo bối, muốn ăn sao?"
"Tưởng... Đút cho em... Tiểu tao hóa thật khát, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙..." Cố Hoài Ân quỳ bên chân của Lục Định Minh, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn. Lục Định Minh sao có thể chịu đựng được lời mời của Cố Hoài Ân, kích động đến ngón tay cởi bỏ quần áo đều có chút run rẩy, hắn nhanh chóng lấy ra vũ khí cứng rắn của mình.
Cố Hoài Ân dán mặt trên côn ŧᏂịŧ, thân mật cầm lấy hai cái túi đùa bỡn, há miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, nỗ lực đem côn ŧᏂịŧ của Lục Định Minh đυ.ng tới yết hầu, yết hầu mềm mại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng lên xuống, gắt gao ép lấy qυყ đầυ cực đại.
"A !" Lục Định Minh chế trụ đầu của tiểu khả ái, kiềm chế xúc động ở trong lòng, "Miệng nhỏ của bảo bối thật tuyệt... Hảo thích, ông xã đang thao cái miệng nhỏ này, bảo bối có thoải mái không?"
Miệng bị ngăn chặn, không thể mở miệng nói chuyện, nhưng thân thể Cố Hoài Ân đã thành thực biểu đạt ý nghĩ của mình, dưới thân hai cái tiểu huyệt không khống chế được mà chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ tí ta tí tách, đem đùi ướt thành một mảnh, lúc trước cái qυầи ɭóŧ được nhét vào đã sớm ướt đẫm.
Lục Định Minh ánh mắt đăm đăm nhìn chỗ đó, hắn thét lớn một tiếng, suýt nữa là bắn ra, hung hăng hít một hơi, mới nhẫn đi xuống.
Cổ họng bị đỉnh đến cơ hồ không thở nổi, hai chân Cố Hoài Ân khẽ run rẩy, nếu không phải Lục Định Minh ôm cậu, chỉ sợ là cậu sẽ xụi lơ trên giường. Nhưng mà trên mặt cậu lại tràn đầy hưởng thụ, vài cú đâm thọc, toàn thân Cố Hoài Ân kịch liệt run rẩy, tiểu côn ŧᏂịŧ cùng hai huyệt đồng thời bắn ra, dâʍ ŧᏂủy̠ mãnh liệt phun trào, đem cái qυầи ɭóŧ ở hoa huyệt đẩy ra ngoài.
Lục Định Minh đem côn ŧᏂịŧ rút ra làm tiếng rêи ɾỉ của Cố Hoài Ân thoát ra ngoài,"A, a a... Ông xã thật là lợi hại... Ô ô... Đem, đem tao hóa thao đến bắn..."
Lục Định Minh thuận thế đem người đẩy ngã, ôm vào trong ngực, lấy ngón tay sờ sờ dâʍ ŧᏂủy̠ còn dính giữa hai chân của cậu lẩm bẩm nói,"Chỉ mới bị thao cái miệng, liền thích đến cao trào? Thân thể của bảo bối càng ngày càng mẫn cảm nha..."
Sau cao trào, suy nghĩ mới chậm rãi trở về quỹ đạo, Cố Hoài Ân thở dốc không thôi, nhớ đến bộ dáng phóng đãng cầu hoan mới vừa nãy của mình, nhất thời xấu hổ một trận, tựa như là con mèo nhỏ tiến vào ngực của Lục Định Minh trốn tránh,"Nhịn, nhịn không được... Liền..."
Cố Hoài Ân ngượng ngùng, tiếp tục nắm lấy côn ŧᏂịŧ mà mình thích nhất, ngón cái nhẹ nhàng mà tại qυყ đầυ chà xát,"Thật nóng..."
Vật nhỏ mềm mại mê luyến ôm lấy hắn còn khích lệ đại huynh đệ của hắn, Lục Định Minh tâm bên trong đều ngọt ngào, hắn khàn giọng nói,"Bảo bối, thích không?"
"Ân... Ân !" Cố Hoài Ân run rẩy, thanh âm dần bị biến đổi, "A !" Lục Định Minh lấy ngón tay chà xát âm đế của cậu, kɧoáı ©ảʍ bất ngờ không kịp phòng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến côn ŧᏂịŧ của Cố Hoài Ân một lần nữa đứng lên.
Cố Hoài Ân một bên bị chạm vào nơi yếu hại, một bên nhìn Lục Định Minh nhấc lên cái qυầи ɭóŧ ướt sũng, trêu chọc nói: "Ông xã không có ở đây, tiểu tao hóa liền dùng cái này tự an ủi sao?"
"..." Cố Hoài Ân hận không thể đem cả người mình đều trốn đi, vành tai đỏ bừng xấu hổ.
Bộ dáng này lại đúng lấy được lòng của Lục Định Minh, hắn khẽ cười, đem người trong ngực kéo ra, liền đem côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào hoa huyệt của Cố Hoài Ân, hắn ôm lấy cậu nghiêng người, khiến Cố Hoài Ân cưỡi ở trên thắt lưng của mình, "Ngoan, chính mình động..."
"Ngô..." Mới thao vài cái côn ŧᏂịŧ bỗng nhiên dừng lại, kɧoáı ©ảʍ bỗng biến thành hư không, Cố Hoài Ân vội vàng dựa theo yêu cầu của Lục Định Minh ra sức di chuyển, cặρ √υ' trắng nõn to lớn theo động tác của cậu mà nhảy lên nhảy xuống, một tay Lục Định Minh cầm lấy một bên vυ', một tay cầm lấy mấy bao đồ vật mà hôm nay hắn mua.
"Bảo bối ngoan, ông xã có mua quà cho em nè..." Lục Định Minh được Cố Hoài Ân hầu hạ đến sảng khoái vô cùng, "Về sau hai cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối phát tao... Có thể dùng những thứ này để thỏa mãn nga..."