Chương 27: Phát hiện mang thai, bị bạn tốt của ông xã liếʍ vυ', liếʍ huyệt, lưỡi gian đến triều xuy.
Lâm Thanh đã quên ngày hôm đó mình về nhà thế nào, sau lần đó nam nhân cũng không buông tha anh, nghỉ ngơi mười phút, đại dươиɠ ѵậŧ lại ngạnh lên tiến vào thân thể anh, thay phiên thao hai da^ʍ huyệt, cho đến khi thao cả hai lỏng le mới hướng miệng anh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vừa nhiều vừa nồng.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Hoàng Tử Phong không ở nhà, anh nằm trên giường nhớ lại dư vị ngày hôm qua cùng việc bản thân hướng nam nhân thổ lộ nhưng không nhận được hồi đáp, Lâm Thanh có chút mất mát cùng thấp thỏm, hối hận chính mình không nên nói ra.
Càng khiến anh hối hận hơn, Hoàng Tử Phong bắt đầu tránh né anh, thường tối hoặc khuya mới trở về, còn không thì dứt khoát không về, nếu có về thì thái độ vô cùng lãnh đạm, ôn nhu lúc trước tựa như ảo giác.
Lâm Thanh ngây ngẩn nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận. Biểu hiện của nam nhân quá rõ ràng, nếu chút tâm tư như thế mà anh còn không hiểu, thật đúng là sống uổng phí hơn ba mươi năm. Tuy nhận mệnh, nhưng tâm vẫn đau đớn khó chịu, so với việc cùng Hoàng Kỳ chia tay, dường như còn đau hơn gấp bội.
Anh không muốn biểu hiện mặt yếu ớt của mình trước thiếu niên, thời điểm không thể nhẫn nại sẽ chạy vào nhà vệ sinh tránh né, khắc chế những giọt nước mắt xúc động, đã sắp ba mươi mốt tuổi đời, còn vì thất tình mà khóc thật là quá mất mặt.
Anh liều mạng véo cánh tay của mình, véo chúng trở nên xanh tím, chờ sau khi tâm trạng hòa hoãn mới đi ra, nấu cơm quét tước vệ sinh, thậm chí còn trồng ít hoa cỏ ngoài ban công.
Không phải không nghĩ tới việc rời đi nhưng đáy lòng luôn có một tia luyến tiếc cùng mong chờ, hi vọng Hoàng Tử Phong cũng có một ít tình cảm dành cho mình, anh biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé, lại vẫn không cách nào chặt đứt loại tâm tư này.
Trong khoảng thời gian này thân thể anh xuất hiện vấn đề, vì thương tâm nên ăm cơm không nhiều, dần dần không chỉ không muốn ăn mà khi ngửi được mùi đồ ăn đều muốn nôn ngược ra, anh đến nhà thuốc mua một hộp thuốc dạ dày, nhưng uống vào rồi dị trạng cũng không chuyển tốt, anh quyết định đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Bác sĩ hỏi anh vài câu, sau đó chỉ định anh đi rút máu kiểm tra. Lâm Thanh nộp phí rồi đi đến phòng xét nghiệm, sau một giờ kiểm tra phải trái cuối cùng có kết quả, khi nghe bác sĩ thông báo anh ngốc lăng, biểu tình khϊếp sợ đến không biết nên làm gì.
Kết quả nói anh có dấu hiệu mang thai.
Lâm Thanh nghe kết luận này, không để ý bác sĩ nói thêm gì nữa, liền chạy trối chết từ bệnh viện ra ngoài. Mang thai? Đùa gì vậy? Thời điểm đi kiếm tra trước kia, bác sĩ nói tuy anh là người song tính nhưng không có tử ©υиɠ mà? Cho nên sẽ không có năng lực mang thai, tại sao kết quả hiện tại lại nói anh mang thai?
Lâm Thanh bấu chặt tờ giấy kết quả nhìn thật kĩ càng, rồi nhớ lại tình trạng thân thể dạo gần đây, thích ngủ, nôn mửa, không chịu được mùi tanh,... Đúng là phản ứng thời gian mang thai, chẳng lẽ là thật sự sao?
Anh che mặt, nghĩ đến khi làʍ t̠ìиɦ cùng Hoàng Tử Phong, hắn vô tình hỏi một câu, "Có phải đã đâm đến tử ©υиɠ rồi không?", trong lòng căng thẳng, dạ dày một trận ghê tởm muốn nôn. Lâm Thanh bước nhanh đến công viên gần đó, ngồi xuống băng ghế dài, nỗ lực hít sâu vài lần mới giảm bớt cảm giác ghê tởm trong dạ dày.
Anh mờ mịt tự hỏi nếu thật là mang thai nên làm sao đây? Sinh ra không? Nhìn thái độ của Hoàng Tử Phong, căn bản một chút cũng không thích anh, hắn sẽ cho phép sao? Nhưng nếu phá... Lâm Thanh run rẩy xoa bụng của mình, trong nháy mắt lại thương tâm tuyệt vọng.
Cuối cùng anh quyết định mua que thử thai để thử, là một nam nhân lại đi mua thứ này đương nhiên sẽ bị chú ý, hơn nữa anh sợ sai sót nên một hơi mua ba loại que thử thai nhãn hiệu khác nhau, tính tiền rồi vội vàng đi.
Về đến nhà, như cũ không thấy bóng dáng Hoàng Tử Phong, anh biết trong phòng có camera, cho nên sửa sang một chút cảm xúc làm bộ như chuyện gì cũng không xảy ra đi vô nhà vệ sinh, quá trình thử anh vô cùng dày vò, nhìn thấy kết quả dương tính trên cả ba que, anh khẩn trương đến nôn ra một lần. Anh ngây ngốc ngồi trên bồn anh một tiếng, mới chậm rãi thu dọn dấu vết sạch sẽ, sau đó coi như không có gì đi ra nhà vệ sinh.
Hôm nay Hoàng Tử Phong như cũ không trở về, đến một tin nhắn cũng không gửi cho anh. Lâm Thanh lại có chút may mắn, bản thân có thể suy tính tương lai sau này một chút.
Hài tử sao? Anh chưa bao giờ nghĩ đời này chính mình sẽ có một đứa con, trời sinh anh thích nam nhân, không có khả năng sẽ cùng nữ nhân có bất luận tiếp xúc thân mật nào, cho nên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Mà hiện tại trong bụng của anh, đã tồn tại một hài thuộc về riêng mình?
Khẩn trương cùng kinh ngạc qua đi, tin tức này đối với Lâm Thanh là hạnh phúc, như trời cao tặng cho anh một lễ vật ngoài ý muốn, hơn nữa lễ vật này là kết tinh giữa anh và nam nhân anh yêu tạo ra, làm sao anh có thể không hạnh phúc?
Chỉ cần nghĩ anh sẽ có con, đứa con do anh sinh ra, mà một người ba khác của nó là Hoàng Tử Phong, trong lòng Lâm Thanh liền trào ra một cổ hạnh phúc cùng ngọt ngào cảm.
Bởi vì thân thể cho nên anh đặc biệt khát vọng gia đình ấm áp, mà hiện tại anh đã có một đứa con, anh thật mong muốn chính mình có thể cho đứa con này một gia đình tốt nhất. Không thể nói thẳng với Hoàng Tử Phong nhỉ? Phải chọn một thời cơ tốt nhất, mới nói tin tức này cho hắn biết, đến lúc đó có thể hắn cũng không khó tiếp thu đâu?
Cho dù hắn không muốn tiếp thu, anh cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục hắn, hoặc là anh sẽ lui bước, không cần nam nhân tiếp thu anh, chỉ cần hắn tiếp thu đứa nhỏ thì tốt rồi, có thể cho đứa nhỏ không thiếu bất cứ thứ gì là tốt lắm rồi.
Lâm Thanh mang theo suy nghĩ này chậm rãi đã ngủ say.
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật mười chín tuổi của Hoàng Tử Phong, Lâm Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhân sinh nhật là thời cơ tốt nhất. Anh lấy hết can đảm gọi điện cho thiếu niên, mời hắn tối đó trở về, thiếu niên bên kia trầm mặc chốc lát, sau đó đồng ý.
Lâm Thanh nghe câu trả lời thì thở phào, trên mặt nở một nụ cười. Anh bắt đầu chuẩn tiệc sinh nhật, bánh kem đương nhiên không thể thiếu, trước kia anh từng làm bánh kem, cho nên lần này cũng đích thân nướng một cái, còn quà tặng, gia cảnh Hoàng Tử Phong vô cùng tốt, cái gì cũng không thiếu, Lâm Thanh đến cửa hàng mua một chiếc cà vạt, anh nghĩ nghĩ, quyết định mua thêm một bộ quần áo tình thú trên mạng.
Sáng sớm ngày sinh nhật anh ra cửa hàng bán hoa lấy hoa hồng đã đặt sẵn, 99 đóa làm thành bó vô cùng lớn, đi trên đường phi thường gây chú ý. Lâm Thanh lần đầu tiên mua hoa tặng người, khẩn trương cực kì, về đến nhà lại tỉ mỉ trang trí một phen, sau đó lấy ra bình hoa pha lên cắm vào, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Buổi chiều anh bắt đầu làm bánh kem, chuẩn bị đồ ăn, sau khi làm xong tất cả anh đến phòng tắm, đầu tiên tắm rửa toàn thân sau đó rửa sạch sẽ hai cái huyệt, còn cố ý xịt ít nước hoa lên người, rồi thay ra bộ quần áo tình thú đã đặt mua.
Hoàng Tử Phong thích nhất là màu đen, cho nên lần này anh mua quần áo tình thú cũng thuần đen, vải dệt ren vừa mỏng vừa nhìn xuyên thấu, tuy là váy nhưng mặc vào chỉ vừa che đến đùi, chân bước lớn một tí là sẽ thấy rõ phong cảnh bên dưới, thân trên càng phô bày, phần lưng toàn bộ lỏa lồ, trước ngực hai dây đan chéo câu lên bộ ngực, vải mỏng nên vô cùng khó khăn che lại núʍ ѵú, hai bên lộ ra da thịt trắng hồng.
Lâm Thanh đứng trước gương ngắm kĩ bản thân đến gương mặt đều đỏ, ngón tay nhịn không được nắn nắn hai núʍ ѵú, làm chúng dựng thẳng đỉnh lên vải mới dừng tay.
Quần áo tình thú này còn có một cái qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁), nhưng cậu không mặc vì thấy sợi dây cọ lên hoa huyệt cực kì khó chịu. Cũng vì điều này mà da^ʍ huyệt chảy nước đều thấm ướt âm máo chảy xuống đùi. Lâm Thanh lấy ra khăn giấy lau một lần, không cẩn thận ma xát âm đế, ngược lại khiến huyệt chảy dâʍ ɖị©ɧ càng nhiều.
Hai huyệt gần nửa tháng không được an ủi, vừa nghĩ đến côn ŧᏂịŧ thô cứng của nam nhân liền co rút, Lâm Thanh kiềm chế không được trái tim cuồng nhiệt đập mạnh, bộ ngực phập phồng lên xuống, càng lộ vẻ tao lãng bất kham.
Đi đến phòng khách anh kiểm tra tất cả bố trí lại lần nữa, xác định không có gì không ổn mới yên lòng. Ngồi trên sô pha đợi không tới mười phút thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Thanh tuy nghi hoặc Hoàng Tử Phong sao không dùng chìa khóa, nhưng vẫn hưng phấn chạy tới mở cửa. Cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy người đến, lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn đóng cửa, nhưng bị người kia mạnh mẽ chen vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
"Cậu... Cậu..." Lâm Thanh nghĩ bản thân đang ăn mặc, sắc mặt vừa thẹn vừa sợ, muốn chạy về phòng, Hách Ngọc duỗi tay ôm anh lại.
"Thơm quá..." Hách Ngọc hướng trên cổ anh ngửi, thuận tiện hôn nhẹ lên nơi đó. Người trong ngực không ngừng giãy giụa, nước mắt cũng chảy ra, "Ngô... Cậu buông tôi ra... Buông ra..."
Hách Ngọc thân cao chân dài, sức lực lớn, vững chắc ôm người vào trong ngực, vỗ về chơi đùa da thịt mịn màng, làm sao buông tay được?
Một tay hắn ta ôm lấy eo Lâm Thanh, một tay xoa hắn nhũ thịt của anh, bầu ngực nặng trĩu nằm gọn trong bàn tay hắn ta, có kỹ xảo vuốt ve. Lâm Thanh trong lòng tuy không muốn, nhưng thân thể mẫn cảm đến cực điểm, chỉ bị người xoa ngực, khí lực chậm rãi nhũn ra hơn phân nửa, đôi chân không ngừng giãy giụa, "Không được... Cậu buông tôi ra... Ngô..."
Hách Ngọc phóng thích một bên ngực, vươn đầu lưỡi liếʍ lên, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, "Núʍ ѵú thật đẹp, đã sớm muốn liếʍ thử nó, Lâm thúc, thoải mái hay không?"
"Ngô, không thoải mái... A..." Kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ ngực đánh sâu vào lý trí của anh, Lâm Thanh chưa bao giờ hận thân thể mẫn cảm của mình như bây giờ, ai đυ.ng chạm vào nó đều có thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh liều mạng muốn che lại bộ ngực của mình không cho hắn ta liếʍ mυ'ŧ, nhưng lực bất tòng tâm.
"Nói dối, núʍ ѵú đã dựng thẳng hết." Hách Ngọc mỉm cười, chăm chú liếʍ núʍ ѵú, hắn ta đã chinh phục vô số người, lại còn thanh tâm muốn chinh phục thân thể Lâm Thanh, cho nên dừng hơn mười phần kỹ xảo trên người anh, đầu lưỡi liếʍ chung quanh nhũ, cuối cùng ngậm vào một bên vυ', một bên khác cũng an ủi.
Lâm Thanh ngẩng cổ, lực đạo giãy giụa càng ngày càng nhỏ, toàn thân giống như bị lửa đốt, trong cổ họng nhịn không rêи ɾỉ, khóe mắt chảy ra nước mắt, vẫn cứ vô lực giãy giụa, "Không cần... Xin cậu... Không cần hút..."
"Lâm thúc không thích sao?" Hách Ngọc liếʍ nhũ thịt anh, một bàn tay từ eo thăm dò xuống dưới váy, trải qua giãy giụa chiếc váy đã sớm không che được phong cảnh bên dưới, tách chân ra liền để lộ một mảnh thủy sắc.
Hách Ngọc dừng liếʍ ngực, chuyên chú nhìn mảnh đất tam giác của anh, "Lâm thúc nhiều lông thật, đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, ngô, cư nhiên nơi này cũng thơm, là chuẩn bị tốt để Tử Phong thao à?"
Lâm Thanh nỗ lực muốn kẹp chặt hai chân, nhưng dưới lực đạo của hắn ta không thể cử động, "Không được nhìn... Ngô, cậu tránh ra..."
Âm môi đầy đặn giống như cánh hoa trong gió, nhan sắc diễm lệ như màu đỏ của cánh hoa hồng, âʍ ɦộ đã mở ra miệng khẩu, có thể nhìn rõ ràng mị thịt bên trong không ngừng mấp máy, mặt trên lấp lánh thủy dịch, cúc huyệt phía sau cũng bại lộ, bộ dáng vừa mềm vừa xốp.
Hách Ngọc hướng huyệt khẩu nhẹ nhàng thổi một hơi, mỉm cười nói, "Đã làm qua bước chuẩn bị? Nước nhiều như vậy, tiểu huyệt còn co rụt, có phải muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ không?"
"Buông tôi ra..." Lâm Thanh sợ hãi nhìn khuôn mặt hắn ta để sát vào, còn đang vươn ra đầu lưỡi, trong lòng một trận tuyệt vọng. Giây tiếp theo, tiểu huyệt cơ khát bị đầu lưỡi liếʍ lên, âm đế mẫn cảm được chiếu cố, đầu lưỡi bao bọc lấy nó liếʍ mυ'ŧ, khiến toàn thân run rẩy.
"A... Không cần..." Lý trí khống chế không được thân thể, Lâm Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, muốn xem nhẹ kɧoáı ©ảʍ nhưng không cách nào đánh đuổi. Âm đế bị xa lạ đầu lưỡi liếʍ, âm môi cũng bị ngậm, liếʍ mυ'ŧ một chút lại nhả ra, sau đó thay đổi bên khác. Hai môi âm bị liếʍ ướt, đầu lưỡi lại không buông tha anh, theo hoa môi liếʍ đến huyệt khẩu, không lưu tình dò xét vào.
"Ngô..." Kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn từ địa phương bị liếʍ truyền đến, Lâm Thanh có thể cảm nhận được thân thể phun ra dâʍ ɖị©ɧ, sau đó bị hắn ta nuốt vào, mị thịt cơ khát đều bị hắn ta liếʍ qua, đầu lưỡi linh hoạt giống dươиɠ ѵậŧ ra vào huyệt của anh, bị lưỡi gian khiến Lâm Thanh khó chịu cực điểm.
Sau này nhìn mặt Hoàng Tử Phong thế nào? Anh bị nam nhân khác chạm vào, còn có thể bị hắn ta thao, Hoàng Tử Phong nếu biết sẽ thế nào? Hai người khẳng định không còn bất kì cơ hội nào, đúng không?
Nghĩ vậy, không biết Lâm Thanh lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ tránh khỏi cánh tay của Hách Ngọc. Anh nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng, nhưng chưa chạy được vài bước, đã bị thanh niên cường tráng phía sau làm ngã trên thảm dưới đất.
Lâm Thanh giãy giụa vài cái, nhưng mặc kệ anh dùng bao nhiêu sức, vẫn bị Hách Ngọc nhẹ nhàng áp đảo trên mặt đất, cặp mông vặn vẹo cảm nhận được một cây gậy trướng trướng, Lâm Thanh bị dọa không dám động đậy, chỉ có thể nhuyễn thanh xin tha, "Hách tiên sinh, cậu buông tha tôi được không? Cậu là bạn của Tử Phong, hắn nếu biết cậu làm như vậy nhất định không vui, cầu cậu..."
"A..." Hách Ngọc cười, hướng lưng anh thổi một cái, "Lâm thúc, chú cho rằng hôm nay tôi tới làm gì? Không được Tử Phong đồng ý, tôi sẽ không tùy tiện xuống tay với người của hắn, chú hiểu không? Nếu tôi là người không biết đúng mực, thì đêm đầu tiên gặp chú ngày đó đã ăn chú luôn rồi."
Lâm Thanh bị ý tứ lời nói của hắn ta làm hoảng sợ, "Có ý gì? Là Tử Phong... kêu cậu tới? Không có khả năng..."
"Trước kia chúng tôi thường xuyên chơi trò chơi như vậy, không có gì là không có khả năng, chờ lát hắn về, chú không tin, buổi tối có thể biết đáp án, ngô, thật thơm." Hách Ngọc bị khí vị trên người anh mê hoặc, đôi tay chế trụ eo anh, nhịn không được hôn lên mông của anh.
Lâm Thanh còn ngơ ngẩn, căn bản không có tâm tư bận tâm động tác của hắn ta. Hách Ngọc làm vậy là Tử Phong đồng ý? Vì cái gì? Hắn thật đem chính mình trở thành sεメ toys, chơi chán cho nên nhường cho những người khác nếm thử tư vị sao?
Trái tim chợt co chặt đến đau đớn, cổ họng lại dâng lên cảm giác ghê tởm. Chờ Lâm Thanh phục hồi tinh thần, mới phát hiện Hách Ngọc đã bẻ mông anh ra, đầu lưỡi liếʍ lên cúc huyệt, ba ngón tay tìm kiếm đến thư huyệt.
Thân thể một trận lửa nóng, trong lòng dâng lên lạnh lẽo, trên mặt Lâm Thanh đầy nước mắt, căn bản không có tâm tư giãy giụa, yếu đuối để hắn ta muốn làm gì thì làm. Anh đột nhiên nhớ trong phòng có gắn camera, cho nên Hoàng Tử Phong đang ở đầu kia nhìn anh bị nam nhân khác đùa bỡn sao?
Thư huyệt bị ba ngón tay lấp đầy, cho dù Lâm Thanh không muốn, cũng không cách nào chống cự loại kɧoáı ©ảʍ này, đặc biệt là cúc huyệt còn đang bị đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp, thâm nhập vào đυ.ng đến tao điểm.
Tiểu côn ŧᏂịŧ phía trước sớm dựng thẳng, không ngừng tiết ra chất nhầy từ mã mắt, thư huyệt bị ngón tay thọc vào rút ra không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠, đầu lưỡi có kỹ xảo so với Hoàng Tử Phong còn cao hơn, hơn nữa càng có kiên nhẫn, đem huyệt khẩu liếʍ ướt dầm dề, toàn bộ dính đầy nước miếng của nam nhân xa lạ, liếʍ đến há to miệng, bộ dáng chờ bị đại dươиɠ ѵậŧ cho ăn.
Da^ʍ huyệt bị ngón tay thao, bên trong thịt hút càng ngày càng gấp, động tác Hách Ngọc nhanh hơn, "Lâm thúc, tao bức kẹp chặt vậy muốn bị thao cao trào sao?"
Lâm Thanh tuy không muốn thừa nhận, nhưng thân thể xác thật đã sắp đến cao trào, huyệt tâm chảy càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, một giọt một giọt nhỏ lên thảm, trong không khí tản ra mùi hương tanh ngọt.
Anh nỗ lực khắc chế rêи ɾỉ, lại cầm lòng không đậu vặn vẹo mông, đón ý hùa theo ngón tay, c̠úc̠ Ꮒσα cũng co rụt lại, khát vọng đầu lưỡi liếʍ láp.
Ba ngón tay đã hoàn toàn căng miệng khẩu, Hách Ngọc còn không vừa lòng, lại cho vào thêm một ngón. Âm huyệt ướt hoạt dễ dàng nuốt vào, phát ra 'òm ọp' thanh âm.
"A... Trướng..." Lâm Thanh vặn vẹo mông, không biết muốn tránh thoát ngón tay hắn ta hay hi vọng chúng nó thao sâu một chút, hậu huyệt phía sau cũng hoàn toàn mở ra, thoạt nhìn đại dươиɠ ѵậŧ cũng dễ dàng tiến vào.
Hách Ngọc cũng không muốn tra tấn mỹ nhân dưới thân, sáp lại gần một bên liếʍ huyệt một bên chỉ gian, ngón tay mỗi lần đi vào đều mang ra cổ da^ʍ trấp, mị thịt gắt gao kẹp chặt kẻ xâm lấn.
Bị tấn công trên dưới, không bao lâu, Lâm Thanh đạt tới cao trào, tiểu dươиɠ ѵậŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, thư huyệt cũng trào ra thủy dịch, như là triều xuy, hậu huyệt bị liếʍ láp kẹp chặt như muốn cắn đứt đầu lưỡi của hắn ta.
"Ô... Tới rồi..." Không như cao trào anh mong muốn nhưng vẫn đạt kɧoáı ©ảʍ, Lâm Thanh xụi lơ trên thảm, không ngừng thở dốc, mông nhếch cao, đầy đặn mông thịt nhẹ nhàng run rẩy, hai chân cũng run run, ngón chân cuộn tròn, dáng dấp bị đùa bỡn đến sức lực cũng không có.
Hách Ngọc chậm rãi rút ngón tay, thư huyệt bị cắm tuy không lâu nhưng vẫn cần thời gian khôi phục co dãn, mị thịt bên trong co rụt, tựa hồ chưa no. Tay hắn ta đều ướt đẫm, đưa đến bên môi liếʍ, Hách Ngọc sung sướиɠ cười, "Thật ngọt."