Ngoại Tình Với Con Trai Của Bạn Trai

Chương 26

Anh chị em đã sẵn sàng ăn 'TỨC' chà bá lửa chưa? =)))))

Sau chương này thì có hẳn hai chương dài luôn nhé!

Chuẩn bị rồi thì chờ nè! Chưa chuẩn bị? Thì chuẩn bị đi =))))

Nếu gấp ăn 'tức' thì tìm raw đọc nhé! Tên raw là "Xuất quỹ bạn trai nhi tử"

-------------

Chương 26: Làʍ t̠ìиɦ trong WC, nhũ giao bắn lên mặt, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho hai cái động, động tình khi thổ lộ tâm ý.

Lâm Thanh xuống xe hai chân vẫn còn mềm, giày cao gót năm centimet đối với cậu cũng như đang đi cà kheo, từng bước gian nan đi vào trường học. Trong trường đang tổ chức hoạt động, rộn ràng nhốn nháo đều là người, học sinh cùng phụ huynh đều có, nên Lâm Thanh đi vào đám đông cũng không ai chú ý. Nhưng đi được vài bước anh không chống đỡ được, Hoàng Tử Phong duỗi tay ôm lấy anh.

Lâm Thanh ngẩn ra, thấp giọng nói cảm ơn, trong lòng ngọt ngào, nhìn lại quần áo nữ trên người có chút chán ghét nhưng ngược lại cảm thấy chút may mắn. Chỉ khi ăn mặc trang điểm như vậy, bọn họ đi cùng nhau mới không có vẻ kỳ quái, đúng không?

Rất nhiều người ánh mắt phóng lại đây, có tìm tòi có tò mò, có hâm mộ có ghen ghét, nhưng không ai cảm thấy ghê tởm, bởi vì thân phận của bọn họ hiện tại chính là một nam một 'nữ', cho nên có thể quang minh chính đại.

Dọc theo đường đi Lâm Thanh suy nghĩ lung tung nhiều chuyện, ánh mắt từ bốn phía đều xem nhẹ, thẳng đến khi Hoàng Tử Phong dìu anh ngồi xuống mới hồi phục tinh thần.

Anh ngẩng đầu nhìn lập tức hoảng sợ.

Bọn họ đã đi đến một sân vận động diện tích khá rộng, khán đài có rất nhiều người, anh ngồi ở vị trí đầu chính giữa, bên cạnh là những nữ sinh xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt đều có địch ý.

Lâm Thanh khẩn trương đến tay chân không biết nên đặt chỗ nào, nam nhân trước mặt lại như không thấy sự quẫn bách của anh, từ ba lô lấy ra quần áo vận động rồi đem ba lô nhét vào lòng anh, "Em chờ anh chỗ này, anh đi thay quần áo."

"Dạ..." Lâm Thanh đem ba lô ôm vào trong ngực, nhìn bóng dáng của hắn đi xa, chưa kịp thờ phào, nữ sinh bên cạnh đã sáp lại gần, "Cô là bạn gái của Hoàng Tử Phong hả?"

Diện mạo của nữ hài tử rất đáng yêu, thoạt nhìn là bằng tuổi với Hoàng Tử Phong, Lâm Thanh bị hỏi phát ngốc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Bạn gái? Anh sao? Anh không phải là nữ, càng không tính là bạn của Hoàng Tử Phong, vậy đáp án của vấn đề này phải phủ định rồi. Nhưng bọn họ đã làm tất cả sự tình thân mật, nói chính xác thì mối quan hệ này ra sao? Bạn tình à?

Lâm Thanh cười khổ, nói cho đúng, là Hoàng Tử Phong tạm thời còn hứng thú với một cái sεメ toys sống là mình? Anh loạn suy nghĩ, nữ hài tử lại dời sang đề tài khác, "Màu son của cô nhìn đẹp quá, là màu gì vậy?"

"A!" Lâm Thanh vừa mở miệng mới chợt nhớ mình không thể nói, mặc kệ anh có hóa trang thành nữ nhân thì thanh âm cũng không thể ngụy trang, anh đơn giản ngậm miệng không nói, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Càng lúc càng có nhiều nữ hài tử đến gần, mồm năm miệng mười hỏi chuyện anh, đại bộ phận là về Hoàng Tử Phong, Lâm Thanh có chút chống đỡ không được, vô cùng mong đợi Hoàng Tử Phong mau chóng trở lại, nhưng anh không chờ được Hoàng Tử Phong, ngược lại chờ thấy một người anh không thích.

Hách Ngọc nhìn thấy anh, ánh mắt thoáng hiện kinh hỉ, khóe miệng tươi cười sáng lạn, "Lâm..." Hắn vừa kêu một chữ đã ngừng lại, đổi thành hỏi, "Tử Phong mang cậu tới?"

Lâm Thanh không tình nguyện gật gật đầu.

Mấy bạn nữ bên cạnh thấy họ biết nhau, đều thất vọng, "Thì ra hai người biết nhau, xem ra cô ấy thật là bạn gái mới của Hoàng Tử Phong nhỉ? Khẩu vị của hắn thay đổi nữa rồi, bây giờ thích dạng nữ nhân thành thục dịu dàng hả?"

"Mấy nam nhân các người cũng thật nhiều thay đổi bất ngờ, xem ra hoa hậu giảng đường hẳn là đã hiểu nguyên nhân mình bị đá, so với bạn gái hiện tại này thì cô ta không khác gì cái sân bay."

Lâm Thanh đỏ mặt nghe nữ sinh bình luận, nhiều ánh mắt còn cố ý nhìn qua ngực của anh, Lâm Thanh bị dọa vội vàng đem ba lô trong ngực che lại, nháy mắt chỉ muốn nhanh chân chạy khỏi chỗ này.

Hách Ngọc nhìn bộ dáng giống như nai con sợ hãi của anh, trong lòng ngứa lợi hại, quả thực chỉ muốn áp đảo người này dưới hạ thân thao một trận, thỏa thích hút liếʍ bầu ngực của anh, làm anh sảng kêu mình là "Ông xã".

Nhưng hắn ta và Hoàng Tử Phong là bạn bè, bạn không đồng ý, hắn ta cũng sẽ không tùy tiện đυ.ng vào người của anh. Hắn ta nỗ lực áp chế xúc động, cười giải vây cho anh, "Mấy cô toàn là nữ lưu manh đừng nên dọa người ta, lát đem người ta dọa khóc bây giờ, lát Phong quay lại sẽ tính sổ mấy cô đó."

Nữ sinh bên cạnh nghe hắn ta nói, trong lòng có chút không cao hứng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đều quay lại chỗ ngồi của mình. Lâm Thanh thở nhẹ nhõm một hơi, đối với Hách Ngọc thấp giọng nói, "Cảm ơn cậu."

Hách Ngọc nhếch môi tươi cười sung sướиɠ, "Ân, về sau còn có cơ hội cảm ơn."

Trận đấu bóng rổ hừng hực khí thế được cử hành, thực lực hai bên đều không tồi, nên điểm số cũng sát sao. Bình thường Lâm Thanh đối với bóng rổ không có chứng thú đặc biệt nào, lúc này ánh mắt chỉ chăm chú đuổi theo bóng dáng nam nhân giống như có ánh hào quang đang thi đấu trên sân, mê luyến nhìn động tác di chuyển úp rổ của hắn.

Thơi điểm nam nhân đổ mồ hôi so với bình thường còn mê người hơn, Lâm Thanh cảm thấy mình thật da^ʍ, bên cạnh nhiều người như vậy, cậu vẫn có thể dâng lên du͙© vọиɠ, âʍ ɦộ vừa mới chảy nước bây giờ tiếp tục ồ ạt dâʍ ŧᏂủy̠, nhuộm dần tất chân hơi mỏng, anh liều mạng kẹp chân, mới có thể làm nước ít chảy lại, nhưng động tác này khiến da^ʍ thịt cọ xát vào nhau, ngẫu nhiên còn cọ lên âm đế, khiến thân thể anh càng gian nan.

Lâm Thanh liếʍ môi, hận không thể bổ nhào vào l*иg ngực của nam nhân, nghe vừa ngửi mùi vị trên người hắn, vừa sờ cơ bắp rắn chắc của hắn, sau đó ngậm lấy căn dương cụ thô to mà cậu yêu thích nhất.

Nam nhân chảy nhiều mồ hôi như thế, mùi vị của côn ŧᏂịŧ so bình thường sẽ càng nồng đậm, có thể làm anh càng say mê. Tưởng tượng loại hương vị đó, Lâm Thanh khó nhịn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt phiếm thủy quang, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân.

Lúc được nghỉ giải lao, Hoàng Tử Phong lập tức đi đến chỗ anh, Lâm Thanh đưa nước suối mình đã chuẩn bị cho hắn, nhìn nam nhân uống từng ngụm, trong lòng vừa động, da^ʍ huyệt lại chảy ra đại cổ chất lỏng.

Hoàng Tử Phong hiểu rõ tình trạng của anh trong lòng bàn tay, thấy anh như vậy, sung sướиɠ ghé bên tai anh thấp giọng hỏi, "Phát tao?"

Hắn đến rất gần, gần đến mức bao phủ Lâm Thanh trong khí vị của hắn. Lâm Thanh ngửi được hormone của hắn, cổ họng phát ra rêи ɾỉ, "Ngô..."

"Kẹp chặt tao bức một chút, chờ ông xã thắng sẽ uy nó ăn thịt heo bổng."

Nam nhân duỗi tay nhéo nhéo gương mặt anh, hôn lên trán anh, sau đó chạy về giữa sân. Thanh âm của hắn rất thấp, trừ bỏ Lâm Thanh người khác nghe không được hắn đang nói cái gì, nhưng động tác của hắn ai cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nhất thời mọi ánh mắt đều nhìn qua, hàm chứa các loại cảm xúc đánh giá Lâm Thanh.

Lâm Thanh không cảm thấy gì, anh bị hôn trước công chúng làm cho phát ngốc, trái tim đập liên hồi, như sắp nhảy khỏi l*иg ngực, nhảy ra cho mọi người biết nó vui mừng thế nào.

Đột nhiên phát hiện chính mình trước kia có lẽ là sai rồi.

Anh cho là bản thân nhất kiến chung tình với Hoàng Kỳ, nhưng so với cảm xúc hiện tại thật sự thiếu rất nhiều, anh mê màng nghĩ rằng có phải bản thân đã không hiểu rõ thế nào là ngưỡng mộ, thế nào là tình yêu, nếu không vì cái gì hiện tại yêu nồng nàn, như rượu ngon tinh khiết, mà trước kia yêu giống như ly nước sôi để nguội không màu, không mùi, không vị?

Anh chưa từng nhấm nháp rượu ngon, cho nên cảm thấy nước sôi để nguội cũng rất tốt, nhưng đến khi nếm được mùi vị chân chính, mới biết trước kia căn bản không đáng giá nhắc tới.

Vậy anh mê mang nhiều năm như vậy mới nhận ra sao?

Nửa trận đấu sau anh đều suy tư chuyện này, cho nên không chú ý Hoàng Tử Phong bên kia. Hoàng Tử Phong nhận ra tâm anh không đặt chỗ hắn, trong lòng không biết vì cái gì có chút mất tập trung, bóng trên tay sai lầm liên tiếp không vào rổ. Huấn luyện viên thấy hắn không thích hợp, xin tạm dừng, sau đó dò hỏi nguyên nhân ở hắn.

Hoàng Tử Phong nhìn người kia ngồi trên khán đài, lau mồ hôi lắc đầu, "Không có gì, em sẽ nỗ lực."

Trở lại sân đấu hắn quăng bỏ tạp niệm, tập trung lực chú ý, lại khôi phục trình độ ban đầu, dù điểm số rất sát sao, nhưng vẫn dùng chiến thắng hạ màn trận đấu.

Lâm Thanh đột nhiên bị nam nhân lôi kéo đến nơi xa lạ đến ngu ngơ, tốc độ của nam nhân quá nhanh, cánh tay rắn chắc hữu lực, mặt trên là một tầng mồ hôi, cái ót của hắn cũng ướt, trên tóc còn nhỏ nước, thoạt nhìn gợi cảm cực kỳ.

"Đi... Đi đâu vậy?" Lâm Thanh nhỏ giọng hỏi, Hoàng Tử Phong không nói một lời lôi kéo anh tiếp tục đi phía trước, gần mười phút đi bộ mới đến nơi cần đến, lôi anh vào trong khóa trái cửa.

Lâm Thanh thở dồn dập, phát hiện đây là một phòng trong nhà vệ sinh, tức khắc sắc mặt nóng lên, "Tới nơi này làm cái gì?"

Hoàng Tử Phong ép anh trên vách tường, thân thể ức hϊếp sáp lại gần, mang theo khí thế sắc bén, "Em nói thử xem?"

Lâm Thanh khẩn trương không dám cùng hắn đối diện, nhưng không gian nơi này chật chội, căn bản trốn không được, "Em... Em không biết..."

"Anh thắng trận đấu, cho nên khen thưởng đâu?"

Lâm Thanh tỉnh ngộ, kinh hỉ tươi cười, "Thắng a? Chúc mừng anh..."

"Vừa nãy em đúng là đang thất thần? Nghĩ cái gì?" Hoàng Tử Phong không vui nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thanh vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn, nhớ đến bản thân vừa thông suốt đạo lý, ngực nóng lên, đầy ngập tình ý không biết có nên nói ra không, đang do dự, nam nhân đã hung hăng gặm cắn môi anh.

"Ngô..." Cánh môi bị mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ nút cắn, đầu lưỡi bị câu triền qua lại, khí tức quen thuộc khiến cơ thể anh phân liệt muốn bay lên, Lâm Thanh cầm lòng không đậu ôm lấy cổ nam nhân, chủ động dâng lên nụ hôn.

Đầu lưỡi bị mυ'ŧ đến tê dại, nước bọt cũng bị hút trao đổi qua lại với nam nhân, bàn tay hắn trực tiếp sờ soạng eo của anh rồi di chuyển xuống đùi, chơi đùa tất chân mỏng, sau đó chui vào váy, vuốt ve mông thịt đầy đặn của anh.

"A... Không cần..." Lâm Thanh mơ màng nhớ đây là nhà vệ sinh công cộng, tuy là cách gian, nhưng vách tường mỏng, nếu có người tiến vào, thực dễ dàng có thể nghe động tĩnh.

"Không cần sao? Tao hóa, đừng khẩu thị tâm phi, không chỉ cái l*и mà c̠úc̠ Ꮒσα cũng thay nhau tràn nước da^ʍ, cái ghế vừa nãy đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ của em tưới ướt đúng không?" Hoàng Tử Phong ác liệt châm chọc, một ngón tay dễ dàng cắm vào cửa hậu môn, không ngừng đâm thọc tao thịt.

Lâm Thanh bị nói một trận nan kham, "Mới không có... A... Thật thoải mái..."

"Đúng là dâʍ đãиɠ." Nam nhân không vui rút ngón tay, dùng sức đánh vài cái lên mông anh, "Biết không? Hôm nay em ăn mặc tao như vậy có bao nhiêu nam nhân muốn thao em?"

Lâm Thanh đỏ mặt, thân thể cơ khát khó nhịn, anh vươn đầu lưỡi liếʍ cằm nam nhân, "Không cần người khác... Chỉ cần ông xã thao, em thỏa mãn lắm rồi..."

"Phải không? Xác định hai tao động không muốn có hai căn dươиɠ ѵậŧ cùng nhau thao sao?"

"Không cần, bướm da^ʍ cùng c̠úc̠ Ꮒσα đều chỉ muốn ăn thịt heo bổng của ông xã thôi..." Lâm Thanh bày ra tư thế thần phục, nửa quỳ hạ thân, ngón tay linh hoạt cởϊ qυầи vận động của nam nhân.

Nơi đó sớm đã trướng to, chạm nhẹ là có thể cảm nhận được hiện trạng thô ngạnh của côn ŧᏂịŧ. Lâm Thanh kéo xuống quần ngoài và qυầи ɭóŧ, cây gậy thịt thô tím liến bắn mạnh ra ngoài, đánh lên mặt anh, mang theo mùi vị gay mũi nồng đậm.

Lâm Thanh mê ly nhìn qυყ đầυ thật lớn, yết hầu nuốt vài cái, "To ghê... ©ôи ŧɧịt̠ của ông xã lớn quá, muốn ăn..." Anh gấp không chờ nổi vươn đầu lưỡi liếʍ lên đại qυყ đầυ màu tím, tinh tế nhấm nháp dịch nhầy trong mã mắt. Sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ một lượt lên thân gậy căng cứng, thấm ướt cả căn côn ŧᏂịŧ.

Từ góc độ của Hoàng Tử Phong có thể nhìn rõ ràng anh nam giả nữ khẩu giao thế nào cho mình, đôi môi tô son diễm lệ lúc đóng lúc mở, đem thô tráng đại dươиɠ ѵậŧ của hắn nuốt vào, cơ khát liếʍ mυ'ŧ, giống như đang ăn gì đó ngon nhất trên đời. Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thần kinh của hắn đút phựt, nhịn không được đong đưa eo, thong thả thọc vào rút trong miệng anh.

Dương cụ của nam nhân quá mức thô tráng, cắm vào toàn bộ khiến cổ họng Lâm Thanh hơi khó chịu, nhưng cảm giác thỏa mãn lại lấp đầy. Anh cảm thấy dâʍ đãиɠ chính là tính cách vốn có của mình, anh vô cùng yêu thích khẩu giao cho thiếu niên, cũng thực thích uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên, giờ phút này nhấm nháp mùi tanh của đại dươиɠ ѵậŧ thượng, càng khát vọng muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỹ vị, anh nỗ lực động đầu lưỡi, gắt gao bú ɭϊếʍ cây gậy thịt trước mắt.

Nam nhân mạnh mẽ nấc eo, tựa như muốn thao cái miệng của anh thành hình dáng của đại dươиɠ ѵậŧ, Lâm Thanh khó nhịn phun ra nuốt vào, cảm giác nam nhân sắp bùng nổ, Hoàng Tử Phong đột nhiên không lưu tình rút nguyên cây gậy thịt ra ngoài.

Lâm Thanh ngơ ngẩn nhìn hắn, "Ông xã..."

Hoàng Tử Phong cong cong khóe miệng, "Ngồi lên bồn cầu, cởϊ qυầи áo ra, ông xã muốn ȶᏂασ tao vυ' của em."

"Ngô, được..." Lâm Thanh nhấc thân bủn rủn ngồi lên bồn cầu, run rẩy thoát hết quần áo, vừa cởi được áo khoác, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không biết bao nhiêu người đang đi vào.

Anh hoảng sợ, bất lực nhìn Hoàng Tử Phong. Hoàng Tử Phong cười cười, thanh âm thả nhẹ, "Tiếp tục thoát."

Lâm Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục thoát. Trong lòng khẩn trương, động tác chậm rì rì, người bên ngoài vậy mà là đồng đội cùng chơi bóng với Hoàng Tử Phong, từng bước từng đến trước bồn tiểu xả nước, thanh âm dòng nước không ngừng truyền vào trong tai, cùng âm thanh nói cười của họ.

"Hoàng thiếu gia vừa xong trận đấu đã lôi kéo bạn gái không thấy đâu, các người đoán bọn họ đi nơi nào?"

"Ha ha, còn có thể đi nơi nào? Khẳng định là đi chơi pháo."

"Đúng vậy, nói không chừng trong nhà vệ sinh này đó, bất quá nói thật, hắn mang đến nữ nhân kia lớn lên đúng là không tồi, vóc người vừa đẹp vừa liêu nhân, tôi nhìn cũng muốn thượng."

"Vậy cậu hỏi Hoàng thiếu đi, hắn chơi xong, nói không chừng đồng ý cho cậu nếm thử đó."

"Có lẽ thật có thể, ăn mặc tao như vậy, vừa thấy là biết muốn nam nhân làm, cũng không biết có bị chơi lỏng luôn chưa?"

"Lỏng cũng chả sao, có thể cùng nhau thao mà, chỉ cần nhiều nước da^ʍ là được..."

"Còn có thể dùng miệng, đôi môi của cô ấy nhiều thịt như thế, khẳng định hút dươиɠ ѵậŧ rất điêu luyện."

Nội dung đàm luận bên ngoài càng lúc càng da^ʍ uế, Lâm Thanh hận không thể che lỗ tai ngăn những câu nói dơ bẩn đó vào tai, sắc mặt đỏ đến dọa người, vậy mà thân thể lại nổi lên phản ứng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm căn dương cụ trước mặt, cơ khát muốn liếʍ lên.

Thật vất vả cởi ra áo khoác, trên thân chỉ còn kiện áo ôm nửa ngực, bên trong là nội y tình thú, không chỉ ôm sát nhủ thịt, núʍ ѵú cũng như ẩn như hiện.

Nghĩ đến cho nam nhân nhũ giao, Lâm Thanh kích động cởi ra nịt ngực. Bầu vυ' tuyết trắng hoàn toàn bại lộ trước mặt nam nhân, đung đưa trên dưới, theo hô hấp dồn dập phập phồng, thoạt nhìn thật mê người, còn núʍ ѵú giống như trái anh đào mọng nước đứng thẳng sắc tình như muốn ai đó đến hái chúng.

Lâm Thanh không có kinh nghiệm nhũ giao cho ai, không biết làm sao nhìn Hoàng Tử Phong. Hoàng Tử Phong hạ mi, tiến lại gần trước mặt anh, thô tráng dươиɠ ѵậŧ tự nhiên cũng cách anh gần hơn. Lâm Thanh run rẩy ngón tay cầm lấy hai bầu ngực của mình, sau đó ép chúng vào hai bên căn dương cụ.

Lửa nóng cùng nóng bỏng tương giao, hai người đều phát ra một tiếng than thở rất nhỏ. Lâm Thanh biết mình đã làm đúng, càng ra sức xoa động hai luồng nhũ thịt, trên dưới đem lại kɧoáı ©ảʍ của cây côn ŧᏂịŧ thô tím.

Dương cụ của nam nhân thô dài, nhũ thịt không thể hoàn toàn bao bọc lấy nó, lộ ra một phần lớn, vừa lúc chạm lên môi anh, đại qυყ đầυ màu tím bôi đầy dịch nhầy lên đó.

Lâm Thanh vươn đầu lưỡi liếʍ, "Ngô... Ăn ngon..."

Bàn tay không ngừng xoa bầu vυ', không quên an ủi núʍ ѵú, miệng liếʍ qυყ đầυ của nam nhân, toàn thân Lâm Thanh hóa thành da^ʍ khí, chỉ vì muốn âu yếm tạo kɧoáı ©ảʍ cho thiếu niên. Người bên ngoài lục tục rời đi, nhà vệ sinh khôi yên lặng.

Lâm Thanh nhẹ nhàng thở ra, không tiếp tục áp chế thanh âm, thở hổn hển mị kêu, "A... Côи ŧɧịt̠ của ông xã bự quá... Thật mỹ vị, ngô, chơi vυ' biến dạng rồi... Ma xát thật thoải mái..."

Anh bị hình ảnh hai bầu ngực của mình kẹp đại dương cụ mê hoặc, toàn thân quay cuồng sinh ra cực khoái, tiểu dươиɠ ѵậŧ cương cứng tích nước, tao bức bắt đầu chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, hậu huyệt cũng mềm hoạt, cơ bản kẹp không được, dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt thân váy.

Hoàng Tử Phong cũng sảng không kềm chế được, ban đầu có thể trấn định xem động tác của Lâm Thanh, nhưng sau đó bất giác tự cử động eo, đưa đẩy lên xuống khe ngực giống động tác giao hợp.

Động hơn trăm cái hắn liền phóng tinh, ôm lấy đầu Lâm Thanh, thấp giọng nói, "Tao bảo bối, mở tao miệng ra, ông xã bắn đợt đầu cho em."

Lâm Thanh vui sướиɠ ngoan ngoãn, "Được, ông xã mau bắn cho em." Anh vừa dứt lời, qυყ đầυ màu tím liền phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa nhiều vừa tanh, không ngừng bắn vào miệng anh, tưới lên mặt, trong miệng và bầu vυ' của anh.

"Ngô, ông xã bắn nhiều quá, mùi vị quá nồng... Tao hóa bị bắn lên mặt..." Lâm Thanh kích liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên thân thể vào miệng, đến cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong mã mắt cũng không tha.

"Quá da^ʍ, thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến vậy?"

Lâm Thanh liếʍ môi, mê luyến nhìn hắn, "Ân, tao hóa chỉ thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ ©ôи ŧɧịt̠ của ông xã phun ra thôi... Ngô, cái miệng phía dưới cũng muốn..." Anh vén váy lên, dang hai đùi để lộ da^ʍ huyệt.

Hạ thể một mảnh hỗn độn, dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt hết cả đùi, âm mao ướt nhẹp, hai da^ʍ động khai hợp co rút lại, tựa hồ chờ mong gì đó.

Lâm Thanh không dám đυ.ng vào huyệt khẩu của mình, chỉ có thể liều mạng dang hai đùi ra, phô bày da^ʍ huyệt, lặt mị thịt bên trong trước mặt nam nhân, "Ông xã, bướm da^ʍ muốn thịt heo bổng, tao c̠úc̠ Ꮒσα cũng muốn, cầu ông xã cho em..."

Nhìn không ra cảm xúc của nam nhân, đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn hai da^ʍ động đang đói khát, nhưng đại dương cụ vừa bắn nhanh chóng cương lên đã bán đứng hắn. Hoàng Tử Phong vươn ngón tay không lưu tình thọc vào âʍ đa͙σ, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong văng ra tung tóe, khiến Lâm Thanh cao giọng rêи ɾỉ.

Nhục đạo tự chủ hút lấy ngón tay, giống vô số tao miệng mang theo khát cầu lực đạo. Hoàng Tử Phong thô bạo tựa như đúng ý chúng nó, Lâm Thanh không cảm thấy đau, ngược lại vô cùng sảng khoái, "A... Ngón tay của ông xã giỏi ghê, thật thoải mái..."

Hoàng Tử Phong thở thô trầm, đem ngón tay chậm rãi rút ra, thay vào đại dương cụ tinh thần phấn chấn, chống lên huyệt khẩu vốn chưa khuếch trương nhưng lại vô cùng ướt, từng chút đi vào.

"Ô... Thật lợi hại, ăn được thịt heo bổng của ông xã rồi..." Tràng đạo chậm rãi được lấp đầy, căng ra một độ rộng khó tưởng tượng, Lâm Thanh sảng đôi mắt trắng dã, khóe mắt chảy nước mắt, khóe miệng cũng khống chế không được chảy nước miếng.

Đại dươиɠ ѵậŧ kiên định lại thong thả cắm tới chỗ sâu nhất, đến khi toàn căn hoàn toàn đi vào mới ngừng lại. Hai chân Lâm Thanh vòng lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, cánh tay ôm chặt cổ hắn, nỗ lực co rút lại tràng đạo đè ép căn dương cụ thô cứng bên trong, "Ngô, vào toàn bộ, ông xã lợi hại quá... Nhanh động động, thao tao hóa chảy nước..."

Hoàng Tử Phong nhìn da^ʍ thái của anh, nhịn không được cắn bờ môi anh, ôm anh đặt trên tường, dùng toàn lực nấc eo. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh, tinh nang đập lên mông 'bạch bạch', nếu ai bước vào nhà vệ sinh là có thể nghe thấy rõ ràng.

Lâm Thanh bị thao sướиɠ đến mức đã quên mình đang ở đâu, đại dươиɠ ѵậŧ cùng thịt ruột ma xát làm anh thoải mái da^ʍ kêu, "A... Đỉnh tới rồi, ông xã thật là lợi hại, thật thoải mái, ngô..."

Đại qυყ đầυ thao đến chiều sâu khôn lường, dường như muốn đâm thủng anh. Lâm Thanh xuất hiện ảo giác bản thân sẽ bị đại côn ŧᏂịŧ thao chết tại đây, trong đầu bị tính dục tra tấn chỉ nghĩ muốn nó vào sâu hơn, nhanh chóng gãi ngứa bên trong.

Hoàng Tử Phong có chút không điều chỉnh được lực điên cuồng nấc eo ȶᏂασ anh, lửa nóng từ tràng đạo bao bọc lấy gậy thịt của hắn, bên trong giống như mọc ra rất nhiều cái miệng, dùng sức hút đại dương cụ của hắn vào sâu hơn.

"A, gậy tốt, muốn bị ông xã đâm thủng, ngô, rất thích..." Lâm Thanh cuồng loạn liếʍ cằm nam nhân, ngẩng đầu nhìn ngũ quan tuấn mỹ của hắn, không chỉ thân thể bị lấp đầy mà trong lòng cũng đong đầy tình cảm.

Tình ý tràn ngập vô pháp che dấu, anh hôn lên đôi môi của người trong lòng, cảm thụ dương cụ thật lớn đυ. mình, mơ hồ thổ lộ, "Yêu ông xã, cũng yêu đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã... Ngô, Tử Phong... Tử Phong..."

Hoàng Tử Phong ngẩn ra, thân thể theo quán tính cũng không dừng lại, đại dươиɠ ѵậŧ như cũ tàn nhẫn đóng cọc vào tràng đạo. Hắn cúi đầu thần sắc mê loạn của Lâm Thanh, ánh mắt xinh đẹp lạnh lánh thủy quang, chứa đựng thâm tình khó tả, tựa hồ khuôn miệng nói lời yêu say đắm.

Đôi môi hồng nhuận từng chút âu yếm môi hắn, rõ ràng người này ở dưới thân hắn luôn bày ra bộ dáng tao lãng, giờ phút này lại ngượng ngùng giống như thiếu nữ đơn thuần mười bảy mười tám.

"Tử Phong... Em thích anh, rất thích..."

Ánh mắt lưu động mang theo ái mộ và sự thần phục bất kham. Hoàng Tử Phong không biết tim mình còn có thể đập nhanh như vậy, từng mạch máu sôi trào giống nhau vui mừng khôn xiết, xao động lan ra toàn thân, sau đó tụ lại nơi ngạnh to nóng nhiệt bên dưới.

Nam nhân hung hăng hướng tràng đạo đỉnh vào chỗ sâu nhất, luôn đảm bảo không ngừng ma xát vào tao điểm của Lâm Thanh, trên mặt tươi cười, "Thích cái gì của anh? Côи ŧɧịt̠ bự sao?"

Lâm Thanh ôm chặt cổ hắn, "Ngô, cũng thích ©ôи ŧɧịt̠ bự, những nơi khác đều thích, Tử Phong... Ông xã... Em thích anh... Anh ȶᏂασ chết em đi, thao em bắn... A, gậy tốt, côn ŧᏂịŧ của ông xã cứng quá..."

Nam nhân nhanh chóng công kích khiến anh không thể tiếp tục tỏ tình, chỉ có thể bị động tiếp thu hết thảy kɧoáı ©ảʍ mà hắn mang đến, hoảng hốt dường như nghe thấy có tiếng bước chân, nhưng giờ phút này cậu không rảnh lo lắng, chỉ còn bản năng ham muốn nuốt lấy đại dương cụ.

Tiểu dươиɠ ѵậŧ đạt tới cao trào, Lâm Thanh hét lên một tiếng bị cắm bắn, nam nhân không buông tha anh, như cũ tàn nhẫn thao huyệt tâm, đến khi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đến chỗ sâu nhất. Lâm Thanh hòa hoãn hơi thở, còn chưa phục hồi tinh thần, nam nhân liền rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài lập tức đâm vào bên trong âʍ ɦộ.

"A... Quá nhanh..." Cho dù thân thể mẫn cảm dị thường, nhưng vừa mới trải qua cao trào, lại bị cả căn gậy thịt ȶᏂασ tiếp, Lâm Thanh có chút không chịu nổi. Âʍ đa͙σ của anh đã sớm nứиɠ, chất lỏng bên trong như lũ, bị đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào sôi nổi thi nhau văng ra tung tóe lên khắp đùi của cả hai.

"Ngại nhanh sao? Nhưng thịt bên trong cắn khẩn như vậy, như muốn cắn đứt gậy thịt của ông xã, tao bảo bối một chút cũng không thành thật." Hoàng Tử Phong ôm lấy mông anh hướng lên trên tách ra, vùi đầu gặm cắn núʍ ѵú anh. Động tác của hắn thô bạo không chút lưu tình, như muốn đem người trong ngực thao hư.

Lời tỏ tình đột ngột khiến hắn loạn tâm, không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể đem tinh lực phát tiết lên thân thể này. Hắn nhanh chóng ra vào da^ʍ huyệt, c̠úc̠ Ꮒσα Lâm Thanh rất chặt, l*и lại nhiều nước, hai cái động đều là thiên đường của mọi nam nhân, Hoàng Tử Phong có chút cáu giận thân thể của anh, nếu không phải thao sướиɠ thế, hắn sao có thể thao lâu như vậy mà vẫn luyến tiếc bỏ? Còn có xu thế càng lúc càng thích?

Từ dạo đó tới nay hắn không phải không nhận ra Lâm Thanh yêu say đắm hắn, nhưng hắn cảm thấy bản thân không cần tiếp nhận, lúc đầu khi nhân thấy Lâm Thanh thích mình, hắn còn âm thầm bật cười, suy nghĩ lúc nào nên quăng bỏ, nhưng sau đó lại cứ kéo dài kéo đến bây giờ Lâm Thanh trực tiếp tỏ tình. Tựa hồ đã đến lúc phải bỏ rồi, tình yêu gì đó, hắn không tin, càng không muốn đi đυ.ng chạm.

Chính là người này...

Hắn nhìn người trong ngực bị mình thao đến hoàn toàn mê loạn, ngực một trận đập mạnh, nhịn không được hung ác ra vào da^ʍ huyệt.

"A... Ông xã nhẹ thôi... Quá nhanh..." Lâm Thanh không rõ tâm tư của hắn, giờ phút này chỉ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng truyền ra từ chỗ kết hợp của hai người, kịch liệt làm cậu có chút khó có thể thừa nhận.

"Không phải em rất thích đại dương cụ ȶᏂασ em như vậy sao? Tao hóa, sao kẹp chặt như thế, cái l*и da^ʍ y như con suối chảy nước đồi dào."

"Ô, không có... Cái l*и không phải con suối... Do ông xã quá lợi hại, đđυ. bướm da^ʍ đến chảy nước da^ʍ... A... Thao đến tao tâm..." Đại dươиɠ ѵậŧ đỉnh tới một điểm mẫn cảm, nơi đó nước tựa hồ nhiều hơn, vừa tiến vào thủy dịch liền phun tới, đại dươиɠ ѵậŧ ra vào phát ra tiếng nước giao hợp, âm thanh xung quanh che lấp một tầng da^ʍ mĩ.

Trên trán nam nhân thấm mồ hôi, trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm phần gợi cảm, Lâm Thanh cảm thấy bản thân sắp bị tháo nát, toàn thân rơi vào lốc xoáy du͙© vọиɠ, chỉ muốn trầm luân vào, "Ngô, thật thoải mái, ©ôи ŧɧịt̠ bự quá giỏi... Rất thích..."

Đại dươиɠ ѵậŧ đỉnh vào cái miệng nhỏ quen thuộc bên trong da^ʍ huyệt, đại qυყ đầυ bị cắn khẩn, bên trong thịt tự động mυ'ŧ vào, năng lực của Hoàng Tử Phong xem như phi thường cường hãn, nhưng cũng có chút chống đỡ không được, ôm chặt mông thịt nấc eo trăm cái, sau đó tinh quang buông lỏng, ở chỗ sâu nhất phun ra nùng tinh.

Cái miệng nhỏ bên trong đồng thời phun ra dâʍ ɖị©ɧ tưới ướt đại qυყ đầυ, sảng đến da đầu Hoàng Tử Phong tê dại, cúi đầu nhìn thấy bộ dáng nhắm chặt mắt miệng chảy nước miếng của Lâm Thanh, sảng khoái đến mức tận cùng tao lãng.

Hoàng Tử Phong vỗ mông anh, ngữ khí có chút khó chịu, "Như thế nào tao thành như vậy, cái l*и phun nhiều nước quá, bị ông xã đυ. triều xuy rồi sao?"

Lâm Thanh thở mạnh, căn bản không có sức lực trả lời hắn.