Ngoại Tình Với Con Trai Của Bạn Trai

Chương 28

Chương này tui cảm thấy phải đổi tên, gọi là "Bái bai tra nam, tao đi cho mày xách quần lên kiếm" =))))))

Bộ này mà tác giả chịu viết thêm một đoạn ngược thì tui thích nữa, tuy nhiên như vậy cũng hợp lý rồi, thứ nhất bộ này là cao H, thứ hai thì cuộc đời của Lâm Thanh quá thiếu thốn tình cảm, tình thân tình yêu đều hơn ba mươi cũng không tìm được lại bị đả kích hai lần, vì thế mà tác giả ít ngược công để mau cho hai người hòa hợp cũng đúng, dù sao thì Hoàng Tử Phong cũng là tra nam định mệnh của Lâm Thanh =)))

-------------

Chương 28: Trò chơi đổi thê.

Lâm Thanh cho rằng Hách Ngọc sẽ thuận thế cắm dươиɠ ѵậŧ vào, bởi vì mắt thường có thể thấy được hạ thân hắn ta đã căng lên, nhưng Hách Ngọc không làm, chỉ liếʍ sạch sẽ dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên tay, sau đó ôm anh đến phòng ngủ. Lâm Thanh không đoán được ý niệm của hắn ta, phục hồi sức lực anh liền nhảy xuống giường khóa trái cửa, sau đó đi thay quần áo.

Sau đó anh không dám đi ra ngoài, muốn điện thoại cho Hoàng Tử Phong nhưng di động để ở phòng khách, anh chỉ có thể ngồi ở mép giường chờ, đợi hơn hai mươi phút Hoàng Tử Phong mới trở về. Đồng thời vào cửa còn có Ninh An, Lâm Thanh mất tự nhiên chào hỏi cậu ta, ánh mắt cũng không dám đối diện với Hoàng Tử Phong, lấy cớ đồ ăn nguội chạy đến phòng bếp hâm đồ.

Phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ, cảm xúc của ba người như thường. Lâm Thanh không đoán được sự tình lúc nãy có bị Hoàng Tử Phong biết được không, anh vuốt ve bụng của mình, cảm nhận tiểu sinh mệnh bên trong, nhịn không được tìm kiếm hi vọng.

Có lẽ hắn không biết đâu?

Ôm chặt tâm tình này, Lâm Thanh nỗ lực điều chỉnh cảm xúc theo chân bọn họ ăn cơm chiều, Hoàng Tử Phong khui một chai rượu vang đỏ, mỗi người đều uống hai ly, cụng ly chúc mừng sinh nhật của hắn. Lâm Thanh lấy ra lễ vật của mình, Hoàng Tử Phong mở hộp, nhìn chiếc cà vạt bên trong, nghiêng sang hôn môi anh, "Anh rất thích, cảm ơn."

Lâm Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, vừa cảm động lại vừa áy náy, nghĩ đến thân thể của mình không lâu bị nam nhân khác chơi đùa, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Hách Ngọc và Ninh An cũng tặng quà, cơm nước xong lại ăn một chút bánh kem, sau đó Hoàng Tử Phong lôi kéo Lâm Thanh trở về phòng ngủ. Hắn liếc mắt một cái nhìn hoa hồng trên tủ đầu giường, lông mày nhướn lên, "Em chuẩn bị?"

Lâm Thanh gật gật đầu, có chút khẩn trương, "Thích không?"

Nam nhân cầm một đóa hoa hồng đưa lên ngửi, "Ừ, rất thích." Hắn vẫy tay gọi Lâm Thanh đi qua, sau đó ôm anh vào trong ngực, thưởng một nụ hôn sâu.

Hương vị quen thuộc rót đầy khoang miệng, mang theo hương rượu thoang thoảng, Lâm Thanh cảm thấy có chút may mắn khi Hách Ngọc không hôn môi anh, cho nên đôi môi này vẫn sạch sẽ. Anh kịch liệt đáp lại nụ hôn của nam nhân, như muốn chứng minh gì đó, đôi tay cũng bắt đầu cơi quần áo của Hoàng Tử Phong.

Chưa kịp cởϊ áσ của Hoàng Tử Phong, hắn đã lột áo anh ra. Ấn kí màu đỏ trên nhũ thịt khiến hắn chướng mắt, rồi lại cưỡng chế đánh tan sự khó chịu, Hoàng Tử Phong từ trong túi móc ra một tuýp thuốc mỡ, vỗ mông Lâm Thanh, "Dang chân rồi nắm cho tốt."

Lâm Thanh không hiểu ý đồ của hắn ý nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường dang chân ra. Sau khi bị Hách Ngọc liếʍ cao trào anh chưa kịp rửa sạch thân thể, không thấy hạ thân của mình hỗn độn ra sao, anh sợ hãi nhắm mắt lại, chờ đợi chuyện kế tiếp.

Hoàng Tử Phong nhìn thấy bụng anh đọng lại chất lỏng, huyệt khẩu đỏ tươi đã khép kín, nhưng ngón tay rất dễ dàng cắm vào, bên trong ướt dầm dề mang theo thủy dịch. Đôi mắt hắn híp lại, hô hấp thả nhẹ, đem thuốc cao mở ra, đổ lên tay một ít, thô bạo hướng đến hai da^ʍ huyệt.

Chất lỏng lạnh lẽo bị đưa vào chỗ sâu nhất trong nhục đạo, mang đến cảm giác nóng rực quen thuộc, Lâm Thanh mở to mắt, thần sắc kinh hoảng, mềm mại kêu hắn, "Ông xã..."

Hoàng Tử Phong cong khóe miệng, "Sẽ thực thoải mái, đã từng hưởng qua rồi không phải sao?"

Lâm Thanh quả thật từng hưởng qua da^ʍ dược này, thân thể vốn dâʍ đãиɠ, hơn nữa còn là thuốc thúc tình, lúc sau không biết sẽ làm ra bộ dạng tao lãng gì. Không bao lâu thân thể biến hồng, da^ʍ huyệt cơ khát trào ra da^ʍ trấp, hậu huyệt bắt đầu phát ngứa.

Lâm Thanh xoa nắn núʍ ѵú của mình, chờ đợi nhìn hắn, "Ông xã, ngứa..."

"Trước chịu đựng." Hoàng Tử Phong từ bình hoa lấy ra vài đóa hoa hồng, ngắt từng cánh hoa lấp đầy âʍ đa͙σ của anh, động tác không nhanh không chậm, khóe miệng còn mang theo ý cười, "Hoa hồng sao? Quả nhiên vô cùng xứng đôi với âʍ ɦộ của em, em mua bao nhiêu đóa?"

Lâm Thanh có chút sợ hãi, lại không dám trốn, "99 đóa..."

"Muốn ăn hết toàn bộ không?"

Lâm Thanh liều mạng lắc đầu, "Không cần, không cần hoa hồng, tao bức chỉ muốn ăn đại dương cụ của ông xã..."

"Chỉ cần đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã sao?" Hoàng Tử Phong nhét vào cánh hoa cuối cùng, ngón tay lộng da^ʍ thịt bên trong, "Hút lợi hại như vậy, xem ra mặc kệ là dươиɠ ѵậŧ của ai đều sẽ thật cao hứng nuốt vào đi?"

Lâm Thanh chấn động toàn thân, biết hắn đang ngầm chỉ gì, tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, vô lực biện giải, "Không phải... Chỉ cần ông xã..."

Da^ʍ dược dường như có tác dụng mạnh hơn lần trước, thời gian ngắn đã khiến anh không thể khống chế, trong đầu không còn suy nghĩ được gì, chỉ nghĩ kɧoáı ©ảʍ bị đại dươиɠ ѵậŧ cắm huyệt. Anh mơ mơ màng màng bò đến trước mặt nam nhân, duỗi tay cởi dây lưng của hắn.

Hoàng Tử Phong không ngăn cản động tác của anh nhưng cũng không có ý hỗ trợ, chỉ từ trên cao nhìn xuống. Lâm Thanh luống cuống tay chân giải khai dây lưng của hắn, kéo xuống khóa kéo cùng qυầи ɭóŧ, thả căn dương cụ cương cứng ra, sau đó cơ khát vươn đầu lưỡi cuốn vào trong miệng.

Gậy thịt cứng rắn quen thuộc khiến tao ngứa giảm bớt một chút, anh nuốt vào vừa sâu vừa khẩn, ra sức khẩu giao cho nam nhân, nước miếng mau chóng làm ướt cả căn côn ŧᏂịŧ, phô bày rõ ràng gân xanh nổi lên mặt trên, "Ngô... Ăn ngon... Đại dươиɠ ѵậŧ ăn ngon..."

Hoàng Tử Phong động tác cuồng loạn của anh, cổ khí tích tụ trong lòng vẫn không tán đi, hắn đột nhiên hung hăng đĩnh động eo, không ngừng ra vào trong miệng Lâm Thanh.

Dương cụ thô dài thâm nhập tới tận yết hầu, mê loạn đến kỹ xảo cũng không dùng, Lâm Thanh chỉ có thể thừa nhận kịch liệt giao cấu, hai cái huyệt ngứa đến tí tách chảy nước, anh hận không thể nhét ngón tay vào, nhưng lý trí còn sót lại ngăn chặn động tác của anh.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hách Ngọc ôm Ninh An toàn thân trần trụi đi đến, đặt cậu ta lên giường. Hậu huyệt của Ninh An tựa hồ cũng bị cho da^ʍ dược, toàn thân thấm mồ hôi, đôi mắt mê ly, trên mặt mang theo ửng hồng không bình thường, mới vừa bị đặt trên giường liền quỳ bò móc ra dươиɠ ѵậŧ của Hách Ngọc, sau đó vội vàng ngậm vào miệng.

Hai đôi môi đỏ mọng của cả hai nhét đầy hai căn gây thịt, bị sáp không ngừng trong miệng, còn địa phương khát cầu nhất lại bị vắng vẻ, trừ bỏ không ngừng chảy dịch, cái gì cũng không có. Lâm Thanh có chút không nhẫn nại được, trợn tròn mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng, mơ hồ kêu lên, "Ông xã... Huyệt ngứa..."

"Ngứa sao?" Hoàng Tử Phong rút dương cụ ra, cho anh xoay người, "Mông nhếch lên, ông xã từ phía sau đυ. em."

Lâm Thanh nghe thế, vội vàng xoay người, mông nhếch cao, lộ ra hai da^ʍ huyệt. Anh bày xong tư thế mới chú ý không xa chính là Hách Ngọc cùng Ninh An, trong lòng căng thẳng, chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, đại dươиɠ ѵậŧ lập tức thao vào c̠úc̠ Ꮒσα.

"A... Quá nhanh..." Hậu huyệt thịt thô bạo phá vỡ, nhưng một chút đau đớn cũng không có, ngược lại sảng khoái khiến da đầu tê dại.

Nhìn bên kia một người đang bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ, anh có thể thấy căn dươиɠ ѵậŧ làm sao đẩy vào yết hầu của người kia, miệng Ninh An bị thao thành hình dạng của dươиɠ ѵậŧ.

Hình ảnh da^ʍ mĩ càng tăng kɧoáı ©ảʍ cho anh, cổ họng nhịn không được phát ra da^ʍ kêu, "A... Gậy tốt... Cắm vào rồi... Sướиɠ quá..." Đại dươиɠ ѵậŧ quen thuộc không ngừng ma xát thịt ruột, đem chúng nó va chạm căng ra, lại không lưu tình lui ra ngoài, rồi hung hăng thao vào.

Lâm Thanh bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn muốn điên, nước mắt nước miếng đều chảy xuống, trong đầu hỗn loạn chỉ biết da^ʍ kêu. Thanh âm của anh hấp dẫn ánh mắt của Hách Ngọc, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thanh, khóe miệng lộ ra mạt tươi cười, đầu lưỡi duỗi ra liếʍ môi.

Lâm Thanh nhìn thấy động tác của hắn ta, nhớ đến hai huyệt và núʍ ѵú đều bị đầu lưỡi đó liếʍ qua, lòng đầy hổ thẹn, nhưng cũng sinh ra một cổ kɧoáı ©ảʍ, tiểu dươиɠ ѵậŧ không cần an ủi cũng bắn ra.

Tràng đạo chợt xoắn chặt khiến đại dươиɠ ѵậŧ ra vào khó khăn, Hoàng Tử Phong tức giận tát mông anh, "Sao da^ʍ đến thế? Chỉ bị cắm c̠úc̠ Ꮒσα cũng bắn, có phải đang mơ tưởng nam nhân không?"

"Ô, tao hóa luôn nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã... Thật sướиɠ..." Cho dù cao trào vẫn còn chưa đủ, Lâm Thanh vặn vẹo mông chủ động vuốt ve đại dươиɠ ѵậŧ, Hoàng Tử Phong không động, chờ đợi mông to chủ động nuốt ăn đại dương cụ của mình.

Ninh An bị tiếng kêu của Lâm Thanh ảnh hưởng, phun ra dươиɠ ѵậŧ trong miệng, hoảng loạn xoay người bẻ mông mình ra, "A... Anh trai tốt, mau tới cắm huyệt của tao hóa, tao hóa ngứa chết rồi, chảy thật nhiều nước..."

Cú© Ꮒσα Ninh An bị da^ʍ dược làm mở, da^ʍ thịt không tính phấn nộn tự động co rút, Lâm Thanh mở to mắt, nhìn Hách Ngọc nắm dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn ta đâm vào hậu huyệt Ninh An. Khi cắm vào đôi mắt hắn ta vẫn luôn nhìn Lâm Thanh, tựa hồ muốn cho anh thấy rõ ràng còn cố ý làm chậm tốc độ.

Đại dươиɠ ѵậŧ kia không hề thua kém côn ŧᏂịŧ thô tím mà anh đang nuốt ăn chút nào, hình ảnh quá mức rõ ràng khiến tốc độ đưa đẩy mông của Lâm Thanh nhanh hơn, anh muốn nhắm mắt lại không xem nhưng như bị tẩu hỏa cứ chăm chăm nhìn, chờ đến khi nó đi vào hết bên trong hậu huyệt, sau đó mãnh lực ra vào.

"A... Anh trai tốt thật lợi hại, c̠úc̠ Ꮒσα đã quá... Bị thao đến tao điểm... Hảo bổng..." Ninh An kêu rất lớn, tựa hồ muốn thổi bay nóc nhà, Lâm Thanh bị cậu ta lây cũng bắt đầu lớn tiếng kêu lên, một câu so một câu càng lúc càng tao.

"Ô... Ông xã thật là lợi hại... Tao c̠úc̠ Ꮒσα thật thoải mái..."

Hai nam nhân bị hai tao hóa kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ mắt, đôi tay chế trụ vòng eo mạnh mẽ thao vào trong, mỗi lần rút ra đâm vào đều cắm nguyên căn. Tuy giường rất lớn, nhưng bốn người ở bên trên gian da^ʍ thì lại khá chật chội, Lâm Thanh bị đâm nảy lên cách hai người Hách Ngọc ngày càng gần, hình ảnh dươиɠ ѵậŧ cắm huyệt cũng càng rõ ràng.

Ninh An chỉ có một huyệt, tự nhiên bị thao cực kỳ thỏa mãn, âʍ đa͙σ của Lâm Thanh lại hư không không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, thấm ướt ga trải giường, nam nhân lại một chút ý tứ muốn thao tao bức cũng không có, chỉ va chạm bên trong c̠úc̠ Ꮒσα.

Lâm Thanh cao trào lần thứ hai, Hoàng Tử Phong cũng nhịn không được phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bên cạnh Hách Ngọc cũng bắn, đại dươиɠ ѵậŧ gắt gao chôn sâu trong tràng đạo, bắn ra nùng tinh.

Khi rút ra đại dươиɠ ѵậŧ bên trên đều dính dâʍ ɖị©ɧ, Lâm Thanh điều chỉnh nhịp thở, đang muốn đến gần liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, eo bị cánh tay ôm qua. Anh cả kinh, đang muốn giãy giụa, Hách Ngọc đã ghé bên tai thấp giọng nói, "Còn chưa chịu tin sao?"

Lâm Thanh ngây người, Ninh An đã bò đến trước mặt Hoàng Tử Phong, vươn đầu lưỡi bắt đầu khẩu giao cho hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên gậy thịt, sau đó mở miệng nuốt đại qυყ đầυ.

Lâm Thanh ngẩn ra nhìn Hoàng Tử Phong, nhưng hắn không hề nhìn qua bên này, càng không có ý tứ cự tuyệt, thần sắc bình đạm, phảng phất chỉ là chuyện bình thường. Lâm Thanh đột nhiên ý thức được tâm sẽ có lúc đau đến như vậy, nhìn đồ vật thuộc về chính mình bị người khác nhúng chàm, một chút biện pháp anh cũng không có.

Anh không rõ tại sao lại như vậy, Hoàng Tử Phong chẳng lẽ một chút tình ý với anh cũng không có sao? Có thể dễ dàng đem anh nhường cho người khác, còn sẽ ôm người khác trong tay?

"Chảy nhiều nước là muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ sao?" Hách Ngọc liếʍ láp vành tai anh, một tay xoa nắn nhũ thịt, tay khác mò đến âm môi.

Lâm Thanh phục hồi tinh thần, phía trước chưa từng trải qua an ủi xác thật tao ngứa khó nhịn, hận không thể lập tức có đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào. Anh không ngờ thân và tâm có thể tách biệt hoàn toàn, mặc kệ vuốt ve nó là người quen thuộc hay xa lạ, vẫn đều giống nhau mẫn cảm chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Lâm Thanh cắn môi, trong cổ họng phát ra một âm tiết, "Ừm..."

Hách Ngọc thấy thái độ cậu mềm xuống, trong lòng vui vẻ, dươиɠ ѵậŧ vừa phát tiết nhanh chóng ngẩng đầu, cọ xát giữa hai đùi Lâm Thanh, "Tôi cắm vào được không? Đại dươиɠ ѵậŧ căng đầy tao bức của em, ma xát tao thịt của em thật sướиɠ, được không?"

Lâm Thanh sờ lên tay hắn ta, kề sát tai hắn ta, thấp giọng thỉnh cầu, "Tôi đi nhà vệ sinh trước được không?"

Anh thấy Hách Ngọc do dự, vội vàng nói, "Tôi sắp nhịn không được rồi, lập tức trở lại mà, ngô... Tao bức ngứa lắm, rất muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ..."

Hách Ngọc đề nghị nói, "Tôi bồi em đi?"

"Không... Như thế sao tôi đi ra được..."

Hách Ngọc chỉ phải gật đầu, "Được rồi, đi đi."

Lâm Thanh lê thân thể bủn rủn xuống giường, cũng không mặc quần áo, anh vốn muốn làm lơ, nhưng vẫn như cũ nhìn Ninh An khẩu giao cho Hoàng Tử Phong, đau lòng như muốn ngừng thở, anh nỗ lực hoãn hồi khí lực, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hách Ngọc thấy Lâm Thanh không mặc quần áo nên nghĩ anh thật sự đi vệ sinh, chứ không phải tính chạy trốn, tức khắc buông lỏng, lại nghĩ lát nữa sẽ được thao tao hóa, khóe miệng lộ ra tươi cười.

Hoàng Tử Phong mắt lạnh nhìn hết thảy, trái tim tê mỏi đến một chút cảm giác đều không có, phảng phất như tim đập cũng không cảm nhận được.

Kỹ thuật khẩu giao của Ninh An rất tốt, so với Lâm Thanh là một trời một vực, nhưng không biết vì cái gì, căn gậy thịt rõ ràng đang sinh long hoạt hổ, nhưng ở trong miệng cậu ta bú ɭϊếʍ hơn mười phút, cũng không hề có dấu hiệu cương, Ninh An kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc.

Tại sao như vậy?

Chính hắn có đáp án không phải sao?

Vốn dĩ ôm tâm tình muốn thông đồng với 'mẹ nhỏ', lại không ngờ thân thể anh mang bí mật hấp dẫn đặc biệt, cho rằng chỉ mê luyến thân thể đó thôi, dần dần cảm thấy không thích hợp.

Trước kia hắn có kết giao nhưng tuyệt không thủ thân như ngọc, nên chơi thế nào thì chơi thế đấy, hiện tại cùng Lâm Thanh ở bên nhau cũng không xem là đang kết giao, chỉ quan hệ thể xác, nhưng lại đối người khác mất đi hứng thú, từ ngày đầu tiên cùng anh làʍ t̠ìиɦ đã không chạm qua người khác. Không phải không có cơ hội, mà là không có hứng thú.

Cho dù bản thân đang có nhu cầu, hắn tình nguyện vừa thủ da^ʍ vừa nhớ lại dư vị khi cùng làʍ t̠ìиɦ với Lâm Thanh, cũng không đi tìm người khác. Hắn cho rằng du͙© vọиɠ của mình giảm xuống, nhưng thời điểm đối mặt với Lâm Thanh, không có lúc nào là không nghĩ ôm abh vào ngực thao lộng, khiến anh lộ ra thần sắc thỏa mãn, khiến thân thể anh dính đầy khí vị và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.

Hắn cho là chỉ mê luyến thân thể người song tính của anh, nhưng khi nghe lời tỏ tình của Lâm Thanh, hắn phát hiện mình sai rồi. Trừ bỏ trong đầu rối rắm phức tạp, lúc ấy hắn rất cao hứng, phi thường cao hứng, có một loại cảm giác, 'Nga, người này quả nhiên yêu mình', là loại hưng phấn muốn đáp lại. Nhưng hắn không dám, cũng không muốn đáp lại.

Tình yêu khiến hắn sợ hãi, hắn không tín nhiệm tình yêu, hắn cùng Lâm Thanh chênh lệch quá lớn, hắn cũng cảm thấy hai người không thể đi lâu dài.

Hắn tưởng rằng nhiều ngày không trở về nhà cùng thái độ lãnh đạm đã đủ để cậu hiểu rõ, Lâm Thanh thông minh sẽ tự động rời đi, thời gian đó không lúc nào mà hắn không nôn nóng chờ đợi tin tức 'rời đi', hắn không biết lúc đó sẽ có kết quả gì, nhưng chắc hẳn không vui sướиɠ chút nào.

Sau đó chờ đến Lâm Thanh điện thoại nói muốn chúc mừng sinh nhật hắn. Hắn cực lực che dấu vui sướиɠ, hắn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục luân hãm nữa, cho nên lên kế hoạch 'Trò chơi đổi thê'.

Hắn biết Hách Ngọc luôn đối Lâm Thanh mang tâm tư mơ ước, cho nên cố ý để hắn ta về nhà trước, để Lâm Thanh chuẩn bị tâm lý. Chờ Hách Ngọc thật sự vào nhà của hắn, hắn lại nhịn không được mở camera, nhìn bên trong phát sóng trực tiếp hình ảnh. Trái tim bắt đầu đau đớn, lại nỗ lực khắc chế sau trở nên chết lặng, hắn cảm thấy cần thiết phải trải qua cảm giác này, mới có thể dứt khoát buông bỏ đoạn cảm tình khó hiểu này.

Mà hiện tại, trước mặt Lâm Thanh hắn để người khác khẩu giao, còn Lâm Thanh lát nữa sẽ dính lên khí vị của nam nhân khác, thân thể hắn thích nhất bị người khác đùa bỡn, anh sẽ nằm dưới thân người khác da^ʍ kêu, đạt cao trào.

Kết quả này...

Hoàng Tử Phong nhắm mắt, đột nhiên rút ra đại dươиɠ ѵậŧ một chút cũng không cương trong miệng Ninh An, bỏ vào trong quần, kéo khóa lại.

Ninh An khó hiểu nhìn động tác của hắn, "Anh Tử Phong..."

Hoàng Tử Phong bình tĩnh nhìn Hách Ngọc, "Anh em, xin lỗi."

Hách Ngọc sắc mặt cứng đờ, trầm mặc một lát, vẫn lộ ra nụ cười ôn nhã, "Không có việc gì."

Hoàng Tử Phong gật đầu, không chút do dự ra khỏi phòng, đi đến nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, kính mờ ánh ra ánh đèn bên trong, Hoàng Tử Phong đứng yên trước cửa, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó vặn then cửa. Cửa dễ dàng bị mở ra, không gian không lớn nhìn dễ dàng, bên trong bóng người đều không có.

Nam nhân cả kinh, thần sắc bình tĩnh ngày thường bị xé rách, lộ ra kinh hoảng cùng vô thố, hắn chạy nhanh đến phòng ngủ khác bật đèn, cẩn thận tìm một lần, xác nhận bên trong cũng không có bóng người, lại chạy sang ban công cùng phòng bếp tìm kiếm.

Toàn bộ phòng đều bị hắn tìm một vòng, không hề phát hiện bóng dáng của Lâm Thanh, Hoàng Tử Phong đi đến huyền quan, nhìn thấy cánh của phòng khách mở ra, trái tim co chặt, giống như bị ai đó bóp nghẹn, hô hấp đều có chút khó khăn.

Lâm Thanh đi rồi?

Tin này triệt để khiến hắn mất lý trí, vội vàng tông cửa đuổi theo.