Nghiệt Đồ

Chương 7: Thu nhận đồ đệ (1)

Sở Yêu Yêu trước kia có đánh chết cũng không tin có ngày mình sẽ nhận đồ đệ.

Trong một lần bị chúng tiên trên tiên giới người người hô đánh, Sở Yêu Yêu bị trọng thương bất đắc dĩ phải liều mạng xuống phàm giới tạm thời áp chế tu vi.

Sống thảnh thơi an phận dưới phàm giới tròn ba trăm hai mươi sáu năm lẻ bốn ngày bỗng một ngày đang dạo chơi trên phố đèn l*иg ngọc bội hình rồng nàng luôn đeo trên cổ đột nhiên nóng lên hại nàng suýt bỏng!

A, suýt nữa thì quên rồi!

Lúc đó trong đầu nàng hiện ra một câu như vậy.

Cái ngọc bội hình rồng này cũng chẳng phải thứ gì quý giá gì, chỉ là có chút mới lạ. Ngày ấy bằng hữu nàng là thánh nữ vu tộc trong lúc vô tình đã tính ra thọ tộc của vu tộc.

Ngày thọ tộc chấm dứt cũng là ngày tộc diệt. Bằng hữu của nàng cùng tộc nhân liều mạng tạo ra lỗ hỏng trong sát kiếp để có thể lưu lại hậu duệ cuối cùng cho vu tộc. Mà đối tượng được nhờ vả săn sóc cho "hậu duệ" này lại chính là Sở Yêu Yêu. Sở Yêu Yêu nhận được ích lợi đồng ý lập lời thề với đạo tâm trước mặt vu tộc rồi cầm ngọc bội hình rồng đi. Ngọc bội một khi tỏa nhiệt sẽ cảnh báo cho nàng biết vị trí của hậu duệ vu tộc, vị trí càng gần ngọc bội càng nóng lên.

Thời gian quá lâu, Sở Yêu Yêu cũng không thấy ngọc bội nóng lên liền quên bẵng đi việc này. Không ngờ một lần hạ giới này lại có thể trùng hợp như vậy. Vậy là nàng vui vui vẻ vẻ đi tìm người.

Không ngờ được là hậu nhân của vu tộc một thời huy hoàng trên tiên giới lại thảm thế này!

Thảm không nỡ nhìn!

Sở Yêu Yêu nghi ngờ thật lâu, đứng trong dòng người nàng dùng thuật ẩn thân quan sát tình cảnh trước mắt.

Thiếu niên gầy gò nhỏ tuổi khoảng chừng bảy tám tuổi ăn mặc rách rưới ngồi bên ngoài tửu điếm co ro trong đêm tuyết.

Khách nhân qua lại, đi rồi lại đến nhưng chẳng ai để tâm đến hắn. Cũng phải thôi, mùa đông lạnh như vậy, năm nào cũng chết tới mấy trăm người, ai mà rảnh rỗi quan tâm đến hắn chứ? Mùa đông lạnh lẽo lòng người còn băng hàn hơn. Thiếu niên ngước mắt, hai mắt của hắn như ngọc lưu ly phát sáng trong đêm tối, trong đôi mắt của hắn không có chút hèn mọn, nghèo nàn của tên khất cái xin ăn, ngược lại càng có một loại khí chất cao ngạo không nói lên lời.

Sở Yêu Yêu nhìn lướt qua không nhịn trầm xuống.

Bỗng một giọng nói ngang ngạnh vang lên không khỏi khiến Sở Yêu Yêu cau mày.

- Cha, đôi mắt của hắn thật đẹp, con muốn!

Sở Yêu Yêu nhìn thoáng qua. Là một thiếu nữ xinh xắn khoác áo lông, hai mắt to tròn đen láy hứng thú nhìn thiếu niên chằm chằm rồi lại ôm tay người đàn ông đứng bên cạnh, vẻ mặt xin xỏ đáng thương.

Xung quanh có tiếng xì xầm bàn tán, ánh mắt thương hại lại đồng tình nhìn thiếu niên. Sở Yêu Yêu nghe qua liền biết thiếu nữ kia chính là Vũ Liên con gái thành chủ Cốt thành, bản tính vốn chua ngoa đanh đá, được nuông chiều tới hư hỏng, nàng ta muốn gì được đó, lại kiêu ngạo phách lối, ỷ thế hϊếp người, tiếng xấu lan xa, ngay cả mấy thành trấn xung quanh cũng chẳng ai dám đắc tội nàng ta.

Cha nàng ta chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Trương Lỗi, một tu sĩ nguyên anh kì lại còn là thành chủ Cốt Thành được Thi quốc cường đại bảo hộ, ngay cả các chủ thành xung quanh cũng nịnh nọt, bợ đỡ hắn không dám đắc tội.

Trương Lỗi khí thế bức người, mày rậm nhảy lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu niên khất cái. Đôi mắt kia như trong suốt nhìn hắn phảng phất có thể thấy rõ nơi đen tối nhất của hắn, đôi mắt kia quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến hắn thấy hổ thẹn.

Có lẽ hắn sợ chính hắn sẽ làm bẩn đôi mắt kia.

Trương Lỗi giật mình.

Nhìn con gái nũng nịu kéo áo mình, hắn không dám nhìn đến đứa trẻ kia.

- Cha... Con muốn đôi mắt kia của hắn!

Vũ Liên lắc lắc tay áo của Trương Lỗi ngọt ngào nói.

- Vậy thì cho con..

Không hiểu vì sao hắn lại nói lời đó ra.

Có lẽ là sợ hãi.

Có lẽ là phẫn nộ.

Có lẽ là ích kỉ.

Chung quy là hắn không muốn thấy đôi mắt kia.

Vũ Liên hưng phấn chạy đến.

Đôi mắt thật đẹp

Đôi mắt này nàng chỉ muốn móc ra.. Sau đó ngày ngày lấy ra để chính mình thưởng thức..

Một đôi mắt đẹp đến vậy, một phàm nhân tầm thường sao có thể có tư cách sở hữu nó?

Vũ Liên ác độc nghĩ.

Nhìn dáng người lả lướt của Vũ Liên đang đến gần. Bạch Lâu ngược lại không chút hoảng hốt hay lo sợ.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng ta và... Nguyền rủa..

Chết đi...

Nữ nhân đáng chết!

Sở Yêu Yêu đứng một bên kinh ngạc.

Không ngờ đến thiếu niên nhỏ tuổi như vậy đã biết sử dụng vu lực nguyền rủa người khác..

- A...

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Vũ Liên trợn mắt ôm lấy cổ họng của chính mình, nàng ta giãy giụa trên nền tuyết trắng, tuyết dính đầy trên xiêm y hoa lệ của nàng ta, ướt đẫm.