Dì Trương đối với băng gạc trên trán của Chu Lẫm cũng không hỏi nhiều, đây là nguyên tắc cơ bản của người hầu. Nhìn Chu Lẫm cùng bằng hữu của cậu bà liền im lặng đi vào nhà bếp.
Vì nụ hôn lúc nãy mà Chu Lẫm có chút xấu hổ, nhưng quẫn bách hơn là cậu không kháng cự hay bài xích nó.
Còn ửng đỏ trên mặt Chu Lẫm là do dì Trương nhìn thấy Lý Hàn Phong ôm cậu theo kiểu công chúa xuống lầu.
Nhìn dì Trương đầu tiên là giật mình sau đó lại như tỉnh ngộ, Chu Lẫm thật muốn tìm cái khe đất nào đó chui vào.
Thật là mất mặt chết đi được.
“Tôi đã hạ lệnh thu hồi vệ sĩ bên người Đổng Thắng Lôi.” Lý Hàn Phong một bên ưu nhã cắt bít tết, một bên mặt vô biểu tình nói.
Chu Lẫm “A” một tiếng như có như không, chỉ làm âm thầm nói , này cùng tôi có quan hệ gì hả.
Kỳ thật Chu Lẫm rất muốn hỏi một câu, quán bar của Đổng Thắng Lôi có phải hay không là do hắn đưa, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, Chu Lẫm đã lập tức nuốt trở về.
Này chính là hỏi thừa, trừ bỏ Lý Hàn Phong, còn ai sẽ đưa quán bar cho tên cặn bã Đổng Thắng Lôi.
“Hoàng Ngụy đã chết.” Lý Hàn Phong nói.
“Thật không? Anh không động thủ, sớm muộn gì tôi cũng thuê người gϊếŧ hắn ta.” Chu Lẫm hung hăng nhai thức ăn trong miệng, mặt lộ hung quang. Đem Cố Phi cùng mình ra tra tấn đến như vậy, cậu đương nhiên sẽ khôgn bỏ qua cho hắn.
Lý Hàn Phong ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Chu Lẫm,” Tôi tưởng em tìm người động tay.”
Chu Lẫm phì cười một tiếng,” Xem ra Hoàng Ngụy cũng có không ít kẻ thù.”
Mi tâm Lý Hàn Phong lập tức nheo lại đầy nguy hiểm.
Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, thế lực Hoàng Ngụy rất lớn, Lý Hàn Phong biết điều này, hơn nữa trước đó Hoàng Ngụy bị mình hành không nhẹ, theo lý thuyết trước khi chết hẳn là còn nằm trên giường, đương nhiên hắn sẽ được bảo hộ nghiêm ngặt,cho dù là Thượng Nguyệt Bang phái sát thủ cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Rốt cuộc là thế lực lớn đến mức nào?
“Uy! Anh đang suy nghĩ cái gì?” Chu Lẫm thấy Lý Hàn Phong nhìn chằm chằm vào dĩa, liền kì quái hỏi.
“Tôi sẽ phái gấp đôi người bảo vệ em, cho nên em không cần lo lắng phát sinh sự việc như hôm nay.” Lý Hàn Phong nhìn như tùy ý mở miệng.
Chu Lẫm siết chặt dao nĩa trong tay, cúi đầu không nhìn Lý Hàn Phong.
Hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Là một thương nhân còn là Thái Tử gia, dụng tâm bảo vệ mình như vậy thì thu được cái gì chứ? Lý Hàn Phong không phải sẽ không làm ăn lỗ vốn sao?
Thời điểm cảm thấy sức lực đã khôi phục, Chu Lẫm lập tức đứng dậy.
“Anh ăn xong rồi tự mình rời đi đi, không tiễn!” Chu Lẫm nói xong liền xoay người bước vào phòng tắm, Chu Lẫm không ngừng nhắc nhở mình, cần phải lãnh đạm với Lý Hàn Phong.
Có lẽ chỉ như vậy, Chu Lẫm mới có thể cảm thấy cảm giác chán ghét hắn vẫn còn tồn tại.
Nhưng làm cậu phát điên chính là, thời gian càng lâu, cậu càng không tìm thấy lí do gì để hận hắn.
Nhìn sắc mặt rối rắm của Chu Lẫm khi rời đi, Lý Hàn Phong liền cong khóe môi, tà mị cười.
“Nè! Ai cho anh đi vào!!” Chu Lẫm nhìn toàn thân Lý Hàn Phong chỉ có một cái khăn tắm, cuống quýt lui về phía sau, đứng kề sát tường, nhìn hắn chậm rãi đi tới liền hung hăng trừng mắt.
“Em có thói quen tắm không khóa cửa sao? Thật là đáng yêu a.” Lý Hàn Phong liền lấy khăn tắm bên hông ra, cười như không cười nhìn Chu Lẫm.
“...........” Chu Lẫm nắm chặt tay, không ngừng nói với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, tạc mao mày liền thua.
Lý Hàn Phong thật sự đem nơi này thành nhà hắn! Hỗn đản!
Phòng tắm rất lớn, Lý Hàn Phong làm lơ sự tồn tại của cậu, đứng dưới vòi sen bắt đầu tắm rửa.
Chu Lẫm nhìn Lý Hàn Phong qua màn hơi nước lượn lờ, nhớ lại rất nhiều cảnh trên giường với hắn, cậu liền cơ hồ ngay lập tức chạy ra khỏi nhà tắm.
Chính mình lại nảy sinh phản ứng với Lý Hàn Phong. Khốn khϊếp! Chu Lẫm nện một quyền trên tường.
Đều do Lý Hàn Phong dáng người quá hoàn mỹ lại tiếp cận mình.
Bởi vì phẫn nộ, cậu lại quên khóa cửa phòng, cho nên Lý Hàn phong dễ như trở bàn tay bước vào bên trong, sau đó không màng Chu Lẫm đang kinh ngạc, phi thường tự nhiên nói,” Đem quần áo cởi ra, tôi giúp em xoa rượu thuốc thêm lần nữa.”
“Tôi tự làm được.” Chu Lẫm vừa nói vừa duỗi tay đoạt lấy bình rượu trong tay Lý Hàn Phong, lại bị kéo đến trước mặt hắn ,”Cởi nhanh lên!”
Đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của Lý Hàn Phong, dã tính trong cậu lại một lần nữa trỗi dậy.
“Lão tử không cởi.” Chu Lẫm vừa dứt lời, Lý Hàn Phong liền vung tay ném Chu Lẫm lên giường, hắn không nói hai lời, không cho cậu cơ hội phản kháng, ngồi lên eo của Chu Lẫm.
“Tôi giúp em cởi!” hắn lạnh lùng nói, duỗi tay đem áo ngủ của cậu kéo đến hông.
Chu Lẫm cảm giác eo của mình rất mau bị hắn khống chế, càng giãy dụa, hắn càng dùng sức, làm cậu cuối cùng không chịu được mà nằm im bất động.
Lý Hàn Phong thấy Chu Lẫm rốt cuộc ngoan ngoãn, mới chậm rãi giúp cậu thoa thuốc, cuối cùng mới từ trên người cậu xuống, bắt đầu xoa vết bầm trên eo cậu.
Chu Lẫm nằm sấp bất động, lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Đệt! Chu Lẫm đột nhiên quay đầu bắt được tay Lý Hàn Phong đang một đường thẳng tắp trượt xuống dưới.
“ Hạ... Phía dưới không bị thương.” Chu Lẫm lập tức quẫn bách nói.
“Để phòng ngừa vạn nhất.”
“Chó má, cái gì mà ngừa vạn nhất. Lão tử mà... Nơi đó của tôi, tôi nói không cần liền không cần.”
“Nơi đó cũng là của tôi.” Lý Hàn Phong cười tà,” Nơi đó liên quan đến hạnh phúc của tôi, đương nhiên là phải hảo hảo bảo vệ.”
“............” Biếи ŧɦái!!!