Nhưng cô nghĩ đến nếu việc đó tốt cho tương lai của Củng Thần thì sẽ tốt hơn nếu ở bên cạnh cô.
Cô thấy được Củng Thần là một nhân tài tinh anh nên vươn ra hơn chứ không nên ở bên cạnh cô, giúp cô xử lý một vài chuyện nhỏ, thật là không biết dùng người.
Tuy cô nghe được anh ấy rời đi, trong lòng co có chút mất mác và không nỡ nhưng cô vẫn chúc anh Củng của cô có tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió, từng bước thăng tiến.
Đến sau này khi Thẩm Thanh Song khôi phục lại trí nhớ, mỗi lần cô nghĩ đến Củng Thần đều không nhịn được rơi nước mắt.
Có những tiếc nuối dù hạnh phúc lớn đến đâu cũng không thể che dấu được, thỉnh thoảng nhớ đến vẫn đầy khổ sơ và thương xót.
Đây là nói sau này.
Thẩm Thanh Song nghe Tiêu Trì Phong nói phái một người tới chăm sóc cô, cô nhanh chóng xua tay với anh: “Không cần, thật sự không cần, em cũng đã thu được vài người ở bên cạnh rồi. Bọn họ đều bị tinh thần lực của em khống chế, sẽ không phản bội em. Có bọn họ ở đây, hơn nữa còn có người Diêm Đình phái tới là em đã đủ dùng rồi. Hiện tại là thời điểm anh cần người hơn, không cần phái người tới đây đâu.”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Trì Phong trầm xuống: “Không được. Chuyện này em phải nghe theo sắp xếp của anh, nếu anh không phải người chăm sóc em thì anh sẽ không yên tâm. Nghe anh, đến lúc đó anh lại phái một đội ám vệ nhà họ Tiêu đến bảo vệ em.”
Thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Song không tán thành, Tiêu Trì Phong lại bắt đầu vẻ mặt dạy bảo cô: “Song Song, nếu em không chịu theo anh trở vệ vậy hãy nhận ý tốt của anh. Nếu em không đồng ý anh phái người đến bảo vệ em thì anh sẽ đem em về. Em nói em muốn chọn loại nào?”
Thẩm Thanh Song bất lực trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh thật bá đạo.”
Tiêu Trì Phong bị cô nhìn với ánh mắt này, nhất thời cảm giác da đầu tê dại, cả người như bị điện giật đem sự mềm mại tới.
Anh ôm Thẩm Thanh Song vào lòng, tay ôm lấy đầu nhỏ của cô, dùng sức hôn cô thật sâu như muốn đem cô nuốt vào bụng, hôn đến mạnh liệt và cuồng nhiệt…
Thẩm Thanh Song bị anh hôn đến mềm nhũn người, cảm giác cơ thể giống như một ngọn lửa không rõ bị anh làm cho bùng nổ, khiến cô muốn cùng anh triền miên, nếu có thể xâm nhập sâu hơn càng tốt.
Thẩm Thanh Song cảm giác mình sắp bị anh hôn đến không thể thở nổi, nhanh chóng đẩy anh ra.
Cô có thể cảm nhận được sự cứng rắn và kìm nén của anh, nhưng hiện tại bọn họ không thể tùy tiện, chỉ có thể để anh chịu đựng, sau này sẽ bồi thường cho anh.
Tiêu Trì Phong lại ôm cô thật chặt hồi lâu, sau đó mới đứng dậy, tự mình tắm rửa cho cô, ra phòng khách thì chăm sóc cô ăn sáng.
Diêm Đình đợi ở phòng khách từ sáng sớm, cứu nhìn Tiêu Trì Phong ân cần hầu hạ Thẩm Thanh Song, vẻ mặt giống như sét đánh.
Thẩm Thanh Song âm thầm cười, lại nhìn Tiêu Trì Phong tràn đầy hạnh phúc.
Cô gắp một cái bánh quẩy cho Tiêu Trì Phong, anh cũng vui vẻ ăn.
Diêm Đình nhìn một đôi không ngừng thể hiện tình cảm trước mặt cẩu độc thân như anh ấy, trong lòng muốn tát một cái avào bọn họ, cuối cùng thật sự chịu không nổi, tránh để bọn họ ân ân ái ái ảnh hưởng đến tâm trạng thì anh ấy ngoan ngoãn tự mình đi ra ngoài.
Diêm Đình vất vả đợi Tiêu Trì Phong và Thẩm Thanh Song ăn xong bữa sáng ngọt ngào, cuối cùng bọn họ cũng gọi vào.
Diêm Đình ngồi xuống thì ấm ức với Thẩm Thanh Song: “Chị dâu, cô với đại ca ân ái với nhau khiến cẩu độc thân như tôi thật đau lòng, có phải cô nên lấy chút đồ tốt bồi thường cho trái tim tổn thương của tôi không?”
Thẩm Thanh Song khách sáo nhìn anh ta một cái: “Đồ tốt, quả thật tôi cũng có, có rất nhiều rất nhiều, nhưng mà…”