Khẩu vị của Diêm Đình bị Thẩm Thanh Song giày vò cho, nhìn thấy đã đợi được một lúc cũng khá lâu rồi, Thẩm Thanh Song cũng chỉ có thể cười híp mắt lại nhìn anh ta, chính là không muốn nói gì cả, Diêm Đình nghĩ một lát mới hiểu ra vấn đề.
Chị dâu chính là muốn anh ta thể hiện thái độ!
Diêm Đình lập tức nói với Thẩm Thanh Song: “Chị dâu, chỉ cần chị có thể lấy ra thứ đồ tốt khiến tôi có thể động lòng, thì chị muốn cái gì cũng được, thậm chí muốn tôi lấy thân báo đáp, cũng không thành vấn đề luôn!”
Thẩm Thanh Song vẫn chưa nói gì cả, thì Tiêu Trì Phong nghe thấy câu nói cuối cùng của anh ta, thì liền ghen nổi đom đóm lên, trực tiếp cầm cái cốc trên bàn đập vào người anh ta: “Cút ra xa cho tôi, cậu đang nằm mơ đó hả, có phải là muốn chết hay không?”
Diêm Đình vội vàng giơ tay lên đầu hàng, cười hi hi ha ha với Tiêu Trì Phong: “Lão đại, em chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi mà! Ý của em là chỉ cần chị dâu có đồ tốt cho em, cho dù là bảo em bán mạng cho chị dâu thì em cũng đồng ý luôn!”
Tiêu Trì Phòng lườm cậu ta một cái, “Ý của cậu là … chị dâu của cậu nếu như không có đồ tốt thì cậu sẽ không bán mạng cho cô ấy?”
Diêm Đình bị Tiêu Trì Phong hỏi vặn, nhất thời không biết đáp lại làm sau, mặt liền đỏ lên. Thấy Tiêu Trì Phong đang cố ý bẻ cong câu nói của anh, thì Diêm Đình nhanh chóng chắp tay cầu xin Tiêu Trì Phong tha mạng: “Aiya, lão đại của em ơi, lão đại tốt của em ơi, là em nói sai rồi, là em không nên đùa với chị dâu, xin lão đại tha mạng cho em! Tha cho em đi!”
Ánh mắt dữ tợn Tiêu Trì Phong giống như là con thú dữ đang bảo vệ đồ ăn của mình, cười lạnh với cậu ta mà rằng: “Không có lần sau đâu nhé! Nếu không thì ta lập tức vứt cậu đến châu Phi để đào than!”
Diêm Đình cảm thấy bản thân sắp sự hàn khí của Tiêu Trì Phong làm cho đông cứng người lại, thì sao dám trêu đùa nữa, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, em sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa! Có chết cũng không dám làm vậy nữa!”
Trong lòng của anh ta thì đang thầm oán thán, lão đại của anh đúng là quá coi trọng chị dâu rồi, ngay cả trêu đùa một câu cũng không được, xem ra người nào đó sau này sẽ trở thành thê nô mất, bị chị dâu nhỏ hành cho lên bờ xuống ruộng!
Thẩm Thanh Song cười rồi dựa vào người Tiêu Trì Phong, nhìn họ bộ dạng đang nói chuyện vui vẻ của họ thì trong lòng cô cũng cảm thấy bình yên ấm áp.
Cô có thể nhìn ra rằng, tình cảm của hai người họ thực sự rất tốt, còn tốt hơn cả anh em ruột thịt nữa.
Cô tin rằng chỉnh cần một câu nói của Tiêu Trì Phong thì Diêm Đình thực sự có thể vì họ mà hi sinh mạng sống của mình.
Diêm Đình sau khi bị Tiêu Trì Phong cảnh cáo thì không dám trêu đùa với Thẩm Thanh Song nữa, mà nói chuyện với cô bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: “Chị dậu, có có bảo bối gì, thì mau lấy ra đi, cái bụng của tôi bị chị hành cho lâu lắm rồi, tôi đói sắp chết rồi đây!”
Thẩm Thanh Song cười cười, trực tiếp vẫy tay một cái thì một thùng quả đại lực từ trên không trung liền xuất hiện ngay trước mặt họ.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Song vẫy tay một cái làm ảo thuật biến hình, thì Tiêu Trì Phong và Diêm Đình liền tròn mắt kinh ngạc và hào hứng.
Dưới sự kinh ngạc và không dám tin vào mắt mình của hai người họ, Thẩm Thanh Song cũng không hề giải thích bản lĩnh của mình, chỉ giới thiệu với họ rằng: “Đây là một loại đại lực quả có thể nâng cao thể năng và võ lực, rất ngon đó, mọi người mau nếm thử đi.”
Nghe thấy loại hoa quả của thể nâng cao thể năng và võ lực, DIêm Đình ngạc nhiên đến mức há hốc mồm: “Mẹ kiếp, thật hay là đùa vậy?”
Anh ta lập tức đứng dậy, xông tới, dùng lực xé và mở chiếc hòm ra, từ bên trong hòm lấy ra vài quả đại lực màu đỏ rực.
Loại quả này hương thơm ngào ngạt, màu sắc lại bắt mắt và tươi đẹp, Diêm Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cho loại quả này 80 điểm về ngoại hình.
Anh ta lấy chiếc đĩa đựng hoa quả trên bàn, đem mấy quả táo và nho vốn được đặt trong đĩa để ra bàn rồi chạy đến nhà vệ sinh ở bên cạnh rửa tay sạch sẽ rồi mới đi lấy hoa quả.