Thẩm Thanh Song kiên nhẫn giải thích với anh: “A Trìm hiện tại trong nước cùng không an toàn, trước kia anh đồng ý để em ra nước ngoài còn không bởi vì nguyên nhân này sao?”
Tiêu Trì Phong nhíu mày rậm, trầm giọng nói: “Khi đó là khi đó, hiện tại đã không giống, chúng ta đã hành động, thế lực của Giang Tề Minh sẽ nhanh chóng bị chúng ta nhổ cỏ tận gốc.”
Thẩm Thanh Song lại kiên trì với ý kiến của mình, không thỏa hiệp: “Mặc kệ nói như thế nào, A Trì, hiện tại cũng không phải thời gian tốt nhất để em trở về. Mong anh tha thứ cho em, cũng để em bảo trì chút kiêu ngạo và tự tôn, em không muốn trở thành bông hoa si dại phụ thuộc vào anh để sinh tồn, mà em muốn trở thành một loài hoa hải đường có thể bay cùng anh trên bầu trời và cùng nhau chống chọi với mưa gió. Một ngày nào đó, em sẽ để người nhà họ Tiêu đều mong anh tới cầu hôn với em!”
Một ngày nào đó, em muốn toàn bộ người nhà họ Tiêu đều muốn anh kết hôn với em!
Tiêu Trì Phong nghe cô tuyên ngôn khí phách như vậy, trong lòng chấn động.
Anh thưởng thức sự kiêu ngạo của cô, đau lòng cho sự kiên cường của cô, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giống như cô không đặt anh ở vị trí đầu tiên.
Thẩm Thanh Song hiểu được suy nghĩ của anh, khẽ cười nói: “Sao vậy? Không vui?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Trì Phong không được tự nhiên, nói lầm bầm phủ nhận: “Không có!”
Thẩm Thanh Song ôm anh, vừa hôn vừa ôm anh, dỗ dành anh: “Được rồi, anh đừng tức giận nữa. Em đảm bảo cho dù ở trong này, em cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em và con. A Trì, em nói cho anh một bí mật nhé.”
Cô cố tình không nói hết, đợi cho anh tò mò rồi đặt câu hỏi.
Anh đợi hồi lâu không thấy cô nói thêm thì nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc, không nói gì, chỉ chờ anh đặt câu hỏi.
Anh rất bình tình, Thẩm Thanh Song thấy không có tác dụng, đành phải chủ động nói cho anh: “A Trì, tinh thần lực của em thức tỉnh rồi.”
Tiêu Trì Phong vừa nghe xong quả nhiên khϊếp sợ: “Em nói cái gì? Tinh thần lực của em thức tỉnh rồi? Chuyện khi nào?”
Thẩm Thanh Song nghĩ nghĩ, lập tức cười khổ nói: “Em cũng không biết thức tỉnh bao giờ, dù sao cũng là sau khi em đến vùng châu thổ, sau khi bất tỉnh rồi tỉnh dậy thì em phát hiện tinh thần lực của em đã thức tỉnh rồi. Hơn nữa, tinh thần lực của em vừa có tác dụng công kích với thôi miên, cho nên em mới có thể khinh địch gϊếŧ được cha con Tương Thiên Bá và A Hò, còn khống chế được Tần Sở Sở và nhóm người của Tương Thiên Bá làm thuộc hạ.”
Tiêu Trì Phong ngây người nhìn cô, trong mắt mang theo sợ hãi, sau đó, anh liền nhếch miệng nở nụ cười: “Song Song, chúng ta quả nhiên là một đôi trời sinh. Em có tiềm lực giống như anh nghĩ, à không, em còn có năng lực mạnh hơn những gì anh đã nghỉ. Hiện tại anh có thể tin tưởng lời em nói, có lẽ sẽ có một ngày, chính anh lại là người nhìn theo bóng lưng của em.”
Thẩm Thanh Song lườm anh một cái: “Anh đừng có nói bậy! Em biết anh cũng rất lợi hại mà. Bây giờ em có thể cảm nhận rõ ràng khí huyết trong cơ thể anh mạnh mẽ như thế nào, khí huyết của anh mạnh mẽ hơn người bình thường hàng chục lần. A Trì, thật ra anh cũng là một cao thủ, có đúng không?”
Tiêu Trì Phong gật đầu cười: “Em đoán đúng rồi, anh cũng là một dị năng giả, dị năng của anh là hệ lôi điện.”
Thẩm Thanh Song kinh ngạc một tiếng: “Trời ạ! Anh có dị năng hệ lôi điện? Dị năng hệ lôi điện hình như là dị năng có lực sát thương mạnh nhất đúng không? Trời ạ, đại thần Tiêu, anh quá lợi hại rồi! Thật sự quá lợi hại!”