Lúc này, anh phải điều đội quân sát thủ của quân Long Viêm, toàn lực bảo vệ an toàn của cô, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội xúc phạm tới cô.
Sự việc làm anh hồn phi phách tán một lần là đủ rồi!
Nếu chuyện này còn xảy ra lần thứ hai, cho dù cô không trách anh, anh cũng sẽ tự trừng trị chính mình.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Song ngủ say, anh nhẹ nhàng rút cánh ta ra, đắp chăn mỏng cho cô, rồi đứng lên nhẹ nhàng ra phía cửa.
Thẩm Thanh Đồng khẽ mở mắt, vừa thấy hắn rời đi liền bị cơn buồn ngủ đánh thức, vội vàng ngồi dậy, lo lắng gọi hắn, "A Trì, anh đi đâu vậy?"
Tiêu Trì Phong thấy cô bị anh làm cho tỉnh ngủ, có chút tự trách lại có chút đau lòng.
Anh quay lại giường, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tóc trên chán cô, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em đừng căng thẳng, anh chỉ đi ra ngoài thôi để thảo luận chút chuyện với Diêm Đình, tạm thời không đi đâu. Nếu anh đi anh sẽ dẫn em đi cùng.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Song nhìn chằm chằm anh "Anh muốn dẫn em đi cùng sao? Đi đến đâu vậy?”
Tiêu Chấn Phong cười nói: "Đương nhiên là để trở về Quân khu Hà Thành. Anh đã nói với bố anh về chuyện em có thai. Ba anh sẽ cho người chăm sóc em, không để em gặp phải chuyện không may nữa.”
Đột nhiên Thẩm Thanh Song đột nhiên hiểu được: “Là bởi vì đứa nhỏ sao?”
Tiêu Trì Phong gật đầu, lập tức vừa cười vừa nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần có bố anh gật đầu thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.”
Thẩm Thanh Song bất mãn nhìn anh một cái: “Vậy mẹ anh thì sao?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Trì Phong ngưng lại, sau đó khuyên cô: “Hiện tại mẹ anh còn chưa thay đổi suy nghĩ, đợi sau khi em sinh con thì mẹ sẽ không còn ý kiến nữa.”
Thẩm Thanh Song cười nhạt: “Em không cho sẽ như vậy, không chừng đến lúc đó, mẹ anh chỉ cần đứa bé, cũng không cần mẹ của đứa bé đâu.”
Tiêu Trì Phong bất đắc dĩ nhìn cô: “Sao em không tin tưởng anh chứ? Mẹ anh suy nghĩ như nào đó là chuyện của mẹ anh, anh yêu em, muốn kết hôn, đó là chuyện của anh. Mẹ anh đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng không sao. Cùng lắm thì anh vĩnh viễn không kết hôn, cùng em vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, Song Song, nếu thật sự như vậy, em có nguyện ý cùng anh không?”
Thẩm Thanh Song nhìn ánh mắt của anh chân thành, gật đầu: “Được, như vậy đi, chỉ cần anh không rời khỏi em, em sẽ không buông tay anh.”
Tiêu Trì Phong ôm cô thật chặt: “Tiểu Song Song của anh chính là một chiếc áo bông nhỏ bên anh.”
Thẩm Thanh Song cũng ôm anh, cười trêu ghẹo em nói: “Đương nhiên, anh có thể lấy được em, đó là anh tu mấy kiếm mới được phúc này đó, anh phải trân trọng đó.”
Tiêu Trì Phong nhìn cô đắc ý làm cho buồn cười: “Đúng vậy, em là của nợ của anh, là đại phúc mấy đời của anh mới có, anh sẽ trân trọng nó.”
Thẩm Thanh Song cười hì hì, sau đó, cô nghiêm túc nói chuyện với anh: “A Trì, tuy vùng châu thổ là vùng hỗn loạn nhưng nơi này có Diêm Dĩnh của hội Thanh Long, em tin tưởng Diêm Dĩnh nhìn mặt mũi của anh, cũng sẽ không để em phải gặp chuyện không may. Dù sao, em còn muốn ở vùng châu thổ này tìm hiểu thêm vài chuyện, em nghĩ phải ở đây phát triển công việc của em đã, tạm thời sẽ không trở về cùng anh.”
Tiêu Trì Phong vừa nghe vậy, bất mãn đứng dậy: “Em nói cái gì? Em không trở về cùng với anh? Anh không đồng ý! Vùng châu thổ này loạn như vậy, các thế lực lại phức tạp, sự an toàn của em không được đảm bảo, anh tuyệt đối không đồng ý để em ở chỗ này!”