Nhìn vẻ mặt sùng bái của Thẩm Thanh Song, Tiêu Trì Phong có cảm giác vô cùng hưởng thụ, trong lòng anh rất hài lòng, khóe miệng vui vẻ cũng nhếch lên, nhưng ngoài miệng anh vẫn khiêm tốn nói một câu: “Được rồi.”
Thẩm Thanh Song nhìn vẻ mặt vừa hưởng thụ lại rụt rè của anh, thấy bộ dang không được tự nhiên của anh vô cùng đánh yêu, sao trước kia cô không phát hiện anh còn có một bộ mặt đáng yêu như vậychứ?
Trước kia Tiêu Trì Phong luôn thích ở trước mặt cô làm bộ mặt cao ngạo, sau đó là một người cao thâm, mang khuôn mặt tuấn tú huấ luyện khiến cô không đứng dậy nổi.
Hiện tại tốt rồi, tình cảm của bọn họ phá được một tầng lá mỏng, tiến thêm một bước, cùng đi một chặng đường mới, mà cô cũng tìm được một chút mặt mũi và cảm giác tồn tại ở trước mặt anh.
Mà anh cũng đã trở nên khác trước.
Hiện tại, anh càng thêm nhân tính hóa, càng yêu nhiều hơn, càng dịu dàng và cũng cho cô có thêm cảm giác an toàn.
Tiêu Trì Phong nhìn bộ dạng mơ hồ của Thẩm Thanh Song, nhịn không được than nhẹ một tiếng, ôm cô thật chặt vào trong lòng, lại khuyên cô: “Song Song, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt! Em cùng anh trở về đi!”
Thấy Tiêu Trì Phong lại quay lại đề tài cũ, Thẩm Thanh Song trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ: “A Trì, em nói không trở về thì sẽ kiên quyết không trở về. Anh đừng ép em nữa được không?”
“Nhưng để em ở đây, anh thật sự lo lắng.”
Tiêu Trì Phong thấy không khuyên được cô, tức đến nghiến răng , thật muốn cắn cô một cái!
Thẩm Thanh Song khẽ cười: “Hiện tại em rất lợi hại, lại có bọn người Diêm Đình bảo vệ em. Anh không cần phải lo lắng cho em! Nếu anh thật sự lo lắng cho em vậy thì để những người này lại bảo vệ cho em, vậy là được rồi.”
Tiêu Trì Phong thấy cô không thay đổi, trong lòng anh suy nghĩ: “Có phải nên đánh ngất cô ấy rồi ôm về nhà không?”
Thẩm Thanh Song thấy anh không nói lời nào, còn thẳng tắp nhìn cô như là đang có tính toán gì đó, thấy vậy trong lòng cô có chút chột dạ.
Nghĩ đến chuyện anh nói phải ra ngoài bàn chuyện với Diêm Đình, Thẩm Thanh Song nhanh chóng nhắc nhở anh: “A Trì, không phải anh nói muốn đi tìm Diêm Đình bàn chuyện sao? Anh mau đi đi!”
Tiêu Trì Phong gật đầu, ôn nhu vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Vậy em nghỉ ngơi một lát, anh thương lượng với anh ta xong rồi, rồi sẽ quay lại.”
Thẩm Thanh Song cười lên tiếng với anh ta: “Vâng.”
Nhìn thấy Tiêu Trì Phong bước ra ngoài, Thẩm Thanh Song cũng thở phào một hơi.
Đến lúc đó chỉ sợ không phải dùng tiền đuổi cô đi mà cho người ám sát cô? Hoặc cho người cưỡиɠ ɧϊếp cô? Hoặc để cô trúng độc?
Người phụ nữ có địa vị cao như mẹ Tiêu, nếu bà thật sự muốn đối phó với một người thì có một ngàn tám trăm cách khiến cô phải chết.
Thẩm Thanh Song cũng không muốn phải rơi đến bước đường đó.
Chẳng bằng trước tiên lùi một bước, khiến bàn thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Những người như mẹ Tiêu và Giang Tề Minh có dài tay đến đâu cũng không với được đến vùng châu thổ này.
Cho dù bọn họ có bản lĩnh động đến nơi này, muốn động đến cô thì cũng phải suy nghĩ.