Lệnh của Diêm Đình vừa xong, 6 đầu long, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong, lập tức thay đổi khí thế, rút súng, tựa như lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, toàn thân lộ ra sát khí, động tác thì nhanh như gió, mỗi người chiếm cứ một góc. Sáu người sáu sự cảnh giác, đem Thẩm Thanh Song nghiêm mật bảo vệ ở giữa vòng tròn.
Thẩm Thanh Song nhìn thấy mấy khẩu súng hướng ra phía cửa, vẻ mặt bừng bừng sát khí, tựa như một người đàn ông có thể làm đảo lộn thế giới đang đứng đó. Ngay cả cái tên rồng nước (Thủy Long) ẻo lả kia, trong chớp mắt cũng biến thành một vị anh hùng liệt hỏa. Nàng đột nhiên có ảo giác, tựa hồ như chuyện vừa rồi nàng cùng bọn họ trêu chọc nói đùa, chỉ là ảo giác của mình nàng.
Trong ánh nhìn nghiêm túc cảnh giác của 6 đầu long, một người đàn ông có tuổi tròn xoe, lùn tịt, tai to mặt lớn, trong miệng ngậm một điếu xì gà lớn, có một đám người mặc quần áo đen xung quanh, nghênh ngang đi vào.
Con heo này bộ dạng ngạo nghễ, ánh mắt tựa như bề trên mà liếc nhìn Thẩm Thanh Song, đến khi nhìn thấy nhan sắc tuyệt mỹ của nàng, hắn sửng sốt ngây người một chút, đôi mắt vẩn đυ.c kia cũng nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng thay thế bằng du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Hắn nhìn Thẩm Thanh Song nở nụ cười xấu xa tà ác, tựa hồ như nói cho nàng biết, nàng đã là đồ vật trong tay hắn.
Sau đó, hắn mới nhìn về phía Diêm Đình, cười cười nói nói như không: “Hội trưởng Diêm, tôi nghe người ta nói, cậu ở chỗ này có tiểu tình nhân, liền muốn tới đây nhìn xem một chút. Không ngờ rằng, cậu quả nhiên là ở chỗ này. Cũng không biết hội trưởng Diêm cậu nghĩ thế nào?! Cậu đây là muốn đến địa bàn của tôi chơi, thì cũng nên nói cho tôi biết trước một tiếng. Tôi cũng sẽ tự mình đến để cùng cậu tiếp khách a!”
Diêm Đình vẻ mặt không biểu tình nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo không giấu được dã tâm của đại trưởng lão Thanh Long hội Tưởng Thiên Bá. Hắn cười lạnh hai tiếng, hỏi: “Tưởng trưởng lão, ông đây là muốn làm gì? Là muốn đem người đến bức vua thoái vị làm phản sao?
“Không không không. Hội trưởng Diêm. Sao không lại có thể nói là tôi bức vua thoái vị làm phản được?!”
Tưởng Thiên Bá hì hì cười, cặp mắt nhỏ giảo hoạt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Diêm Đình, làm như nếu nhìn lâu thêm một chút, Diêm Đình nghe xong những lời hắn nói sẽ có thêm những phản ứng gì?!
Cho đến khi Diêm Đình biểu tình vẫn nhàn nhạt, không biến đổi, Tưởng Thiên Bá mới thu hồi ánh mắt, cảm giác bĩnh tĩnh lại. Cái tên Diêm Đình này mấy năm nay càng ngày càng vô dụng. Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy mà Diêm Vương mặt cười hắn vẫn nhịn được. Ha ha ha ha ha…
Nhìn như vậy, Tưởng Thiên Bá mang gan chó đi bành trướng, ngữ khí châm chọc lại thêm kiêu ngạo vô sỉ. Hắn nhìn Diêm Đình tiếp tục nói: “Diêm Đình này, cái vị trí hội trưởng kia của cậu cũng ngồi không ít năm rồi, nhưng tình thế của chúng ta thế nào mà chẳng thấy tốt lên. Địa bàn không nhiều thêm được một phân nào. Cậu có phải hay không nên nói một chút, có phải hay không chúng ta nên đổi người ngồi cái vị trí này? Vừa là cho người khác cơ hội phát huy năng lực cá nhân, vừa là biết đâu lại có thể làm tốt hơn so với cậu!”
Diêm Đình vẻ mặt vẫn như cũ, không nói gì nhìn Tưởng Thiên Bá, tựa như hắn là một tên hề đang nhảy nhót mua vui.
Một lúc sau, Diêm Đình nhàn nhạt cười hỏi, thanh âm có chút tức giận: “Ý tứ của ông là, ông muốn ngồi vào cái vị trí này?”
Tưởng Thiên Bá vừa nghe ngữ khí trong lời nói của Diêm Đình, thì cho là chiêu bức vua thoái vị này của hắn muốn thành công rồi, liền lập tức tỏ vẻ hào phóng nói: “Diêm Đình, Tưởng Thiên Bá tôi dám vỗ ngực đảm bảo, nếu ta ngồi vào vị trí này, địa bàn của Thanh Long hội trong vòng một năm sẽ mở rộng thêm 1/3. Còn với cậu, cậu sẽ là thái thượng trưởng lão của Thanh Long hội, hết thảy đãi ngộ đều giống như hiện giờ. Thế nào?”
“Bạch bạch bạch bạch bạch….”
Diêm Đình vỗ tay vô cùng mạnh mẽ, không chút keo kiệt lên tiếng cảm thán: “Tưởng trưởng lão lời nói thật hùng hồn, thật là khiến người ta phi thường động tâm a!”