Ngày đó, khi về nhà A đã quên nhét trứng rung vào hậu huyệt, tạo cơ hội cho O chơi một trò chơi nhỏ suốt cả đêm, làm anh hôm sau đi làm mà eo mỏi chân run, tư thế đi đường kỳ lạ thu hút vô số cặp mắt. May mắn, đồng nghiêp trong sáng cho rằng anh đau lưng, tốt bụng nhắc anh bổ sung nhiều canxi. Chỉ có giám đốc là nhìn chằm chằm mông anh, thâm trầm vuốt cằm, vẻ mặt quan tâm làm ai ai cũng cảm thấy hắn quả nhiên là một giám đốc tốt.
Tóm lại, A ở công ty không để lộ sơ hở nào, bình bình đạm đạm trôi qua mấy ngày này. Hôm tổ chức tiệc rượu, O ngoại lệ không dạy dỗ anh, để anh thoải mái ra cửa, muốn chơi thì chơi trong nhà, cậu phân chia rất rõ, trường hợp giống hiện tại, A có chết cũng không mang kẹp vυ' hay đút mấy thứ linh tinh trong mông.
"Ông xã nhớ về sớm nha." O giúp anh sửa cà vạt, hôn một cái thật mạnh lên môi đối phương, "Về trễ phải gọi báo em biết."
A tất nhiên đồng ý, hôn môi một chốc mới chào tạm biệt bà xã nhà mình. Tuy rằng anh có hơi sợ O nhưng sự thật không giống như mọi người nghĩ, cậu không bắt ép anh kết đôi mà anh thật sự thích cậu.
Sau một ngày đi làm vất vả, A đúng hẹn đến biệt thự của giám đốc. Hắn không lừa anh, đã nói tiệc nhỏ là tiệc nhỏ, chỉ có năm sáu người bạn đến nhà uống rượu tán dốc, khác biệt duy nhất là họ đều là người có thân phận. Tình huống này đối với người trẻ tuổi lần đầu tiên đối mặt không có gì ngại ngùng, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, khả năng thích ứng cao. Do đó, A không cảm thấy gượng ép, nhanh chóng tham gia tán gẫu với mọi người, cùng là một đám Alpha, đề tài để bàn tán không thiếu.
Công lao lớn nhất thuộc về giám đốc, hắn sưu tầm không ít rượu ngon, bữa tiệc này cả khách và chủ đều vui vẻ, uống đến đêm khuya mới có người lục đυ.c ra về. Người có tiền ấy mà ở thành phố nào chẳng có biệt thự riêng. Cuối cùng chỉ còn A, anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm, muộn thế này còn về nhà thì không hay lắm.
"Cậu uống nhiều rượu nên đừng lái xe." Đang lúc A cân nhắc xem có nên về nhà hay không thì giám đốc lên tiếng: "Giờ này gọi xe cũng khó, cậu dứt khoát ở lại nhà tôi một đêm đi. Vợ cậu mang thai, tối rồi còn bị làm phiền không tốt cho thai nhi." Hắn làm như không có việc gì bổ sung một câu, thực ra hắn đang uy hϊếp A mới đúng.
A nghĩ một hồi thấy hợp lý thì không rối rắm nữa, nói cảm ơn rồi theo quản gia vào phòng dành cho khách, trong lòng chỉ nghĩ lát nữa nên xin lỗi O thế nào. Từ ngày hai người kết hôn, anh chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, xã giao có chừng mực, một là vì anh sợ O, hai là do suy nghĩ cá nhân của anh – người đã kết hôn phải có trách nhiệm với gia đình.
Vì lẽ đó, chuyện đầu tiên anh làm khi vào phòng là gọi điện thoại cho bà xã nhà mình, nói rõ nguyên nhân anh không thể về nhà. Đầu bên kia, O nghe anh giải thích nửa ngày, không tức giận chút nào. Thực tế, cậu không bao giờ nổi giận với A, ông xã đáng yêu đến thế sao cậu bỏ được. Có điều, buông tha cho anh dễ dàng không phải tác phong của cậu, ai bảo A tự dâng thịt vào miệng sói.
"Chồng ơi ~" Điện thoại truyền ra tiếng O nũng nịu, "Anh không ở nhà em cô đơn lắm, một người mang thai lại phải chịu cảnh lạnh lẽo... Anh ơi ~"
A nghẹn lời, anh cũng biết việc mình làm không đúng, đáng ra lúc nãy nên về nhà mới đúng. Anh cẩn thận suy nghĩ tìm từ thích hợp để trấn an cậu, hứa rằng ngày mai về nhà nhất định sẽ để cậu tùy ý chơi đùa đến khi hài lòng mới thôi, thai nhi sáu tháng đã ổn định, anh sẽ chủ động, tìm tư thế phù hợp chắc không khó.
O bật cười khúc khích, ông xã nhà cậu rất biết quan tâm người khác, nhưng mà...
"Chồng ơi, em muốn bây giờ cơ, anh làm em nghe đi."
A ngây người một lúc, anh muốn từ chối ngay lập tức, nơi này là phòng ngủ nhà người lạ, tự tiện làm những hành vi vô sỉ là bất lịch sự. Song, điều O nói tiếp theo đã buộc anh phải nuốt mấy lời đó vào lòng.
O ra lệnh: "Cởϊ qυầи, bò lên giường"
A làm theo, nghe giọng điệu này của O cơ thể anh đã không nhịn được xuất hiện phản ứng. Đây là thành quả sau chuỗi ngày dài dạy dỗ, anh không cách nào chống cự. Anh cầm di động áp sát tai, tay còn lại mò xuống nửa thân dưới tháo dây nịt, quần dài và qυầи ɭóŧ đồng thời cởi ra vứt xuống đất.
"Ngoan lắm. Bây giờ lấy tay phải tự an ủi."
A quỳ bò trên giường, nghe lời sờ dương v*t, di chuyển từ gốc đến ngọn, cảm nhận cậu bé trong tay chậm rãi cương cứng, vuốt ve cả trên và dưới, "A... A... Thoải mái quá..." Anh không quên cầm điện thoại, tiếng thở hổn hển và rêи ɾỉ thông qua micro truyền sang đầu dây bên kia, khiến O vừa nghe đã cương.
"Mới đó đã chảy nước, ha ha. Anh nếm thử xem, ngon không?"
Cậu nói không sai chút nào, lời vừa dứt thì qυყ đầυ chảy ra chất dịch trắng đυ.c, đầu ngón tay dinh dính đưa lên miệng liếʍ, anh mơ mơ màng màng đáp: "Ngon."
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười trầm thấp, sung sướиɠ của O, "Vẫn chưa đủ da^ʍ, tiếp tục."
A ngoan ngoãn tiếp tục thủ da^ʍ, dương v*t càng lúc càng cương, mỗi lúc một nóng. Dịch thể chảy dài làm ướt nửa thân dưới, nhưng có một giới hạn nào đó vẫn chưa thể chạm tới và đó cũng là điều hiển nhiên, vì anh đã bị cậu chơi hỏng từ lâu, "Ưm ha, a, ưʍ... Muốn, O... Anh muốn... Ưʍ..."
Nghe tiếng A nức nở, dâʍ ɭσạи kêu to, trước mắt cậu mơ hồ hiện ra hình ảnh đối phương nâng mông vặn vẹo trái phải, bờ eo mềm mại, thắt lưng cong cong vẽ thành bức tranh trụy lạc đẹp đẽ, làm người xem thèm khát. Ho một tiếng, O đưa xuống mệnh lệnh anh đã đợi chờ cực lâu.
"Tự cắm vào."
Lệnh vừa đưa ra A đã không nhịn được đút ngay ngón tay vào, cảm giác ngứa ngáy tạm thời dịu xuống làm anh nhỏ giọng thở dài, "Ưm, ưm a..." Hậu huyệt chưa được bôi trơn nhưng trái lại chút ma sát thô ráp ấy càng khiến anh yêu thích, anh vừa cắm vừa rêи ɾỉ ngọt ngào, "Ưm, lớn quá, dùng lực... Ưm a... O, làm anh..."
"Muốn em sao? Anh chưa đủ cố gắng đâu, một ngón tay không đủ." Anh người yêu bé nhỏ dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ O đến nóng cả ruột, cậu điều chỉnh hô hấp nặng nề, tiếp tục nói: "Ba ngón. Không bắn không cho phép dừng tay."
~~~
Du͙© vọиɠ dưới tác động của O không ngừng thiêu đốt lỗ nhỏ. A không hề hay biết ở một căn phòng khác trong biệt thự đang có người theo dõi tất cả hành động của anh. Thương nhân thành công ngồi trong thư phòng, mặt bình tĩnh quan sát hình ảnh thu được. Ban đầu, hắn chỉ định rình xem "người thầm mến" cởϊ qυầи lộ mông, nào ngờ lại có dịp thưởng thức bức xuân cung đồ đặc sắc, quả là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Giám đốc sờ cằm, liếc mắt ngắm nhìn A uốn éo cầu hoan qua điện thoại, không cần nghĩ cũng biết giọng anh lúc này dâʍ ɭσạи đến nhường nào. Mấy ngày trước, tiếng rêи ɾỉ hấp dẫn truyền vào tai như móng mèo cào nhẹ lên tim khiến hắn cứng đến rối tinh rối mù, Alpha trẻ tuổi này còn quyến rũ hơn cả những Omega mà hắn từng chơi qua.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi tắt màn hình, bấm chuông gọi người giúp việc, "Chuẩn bị cho vị khách kia chút đồ lót dạ, khui một chai rượu nho và ít trái cây."
Đêm khuya còn ăn lót dạ có hơi kỳ lạ, nhưng là người giúp việc đạt tiêu chuẩn thì họ không có quyền thắc mắc với ông chủ. Người giúp việc thành thật không có chút nghi ngờ, dạ một tiếng rồi lui xuống chuẩn bị. Biệt thự có rất nhiều rượu, trái cây cũng không kém, vườn nho vừa lúc vào mùa, mùi vị không tồi.
Sau khi người giúp việc rời đi, giám đốc tiếp tục mở máy theo dõi, trong màn hình A đã đút ba ngón tay vào hậu huyệt, mông run run cắn nuốt, hai từ dâʍ đãиɠ không đủ diễn tả. Người tình thầm mến bé nhỏ của hắn biết chơi quá nhỉ! Hắn ôm mặt cười nhạo, nếu thêm chút đồ hỗ trợ chắc sẽ càng vui hơn đây.
A tự cắm sướиɠ đến chảy nước miếng, thiếu chút nữa đã quên mình đang ở nơi nào. Bỗng, ngoài phòng vang tiếng gõ cửa lịch sự, dọa anh sợ đến mức vội vàng nắm ga giường quấn quanh người.
"Ai, ai, ai vậy?"
"Tiên sinh, ngài chưa ngủ sao? Ông chủ dặn tôi mang ít đồ ăn khuya cho ngài."
Ăn khuya? Boss sợ mình đói bụng à? Mặc dù A thấy có chỗ là lạ nhưng anh không nghi ngờ sự tốt bụng của đối phương, có điều hiện tại anh không thể ra mở cửa, "À, tôi cảm ơn. Chị có thể đặt ngoài cửa không? Tôi... Ừm, lúc này tôi không tiện ra ngoài."
Người giúp việc im lặng, việc riêng của ông chủ không thể nghe lén, việc riêng của khách tốt nhất cũng đừng quan tâm. Cô đặt khay xuống đất, chúc anh ngủ ngon rồi rời đi. Trong phòng, A nằm đợi một lúc, xác định không còn ai mới đứng dậy, mở hé cửa kéo khay vào. Anh không biết, bộ dạng mình lúc này giống hệt động vật nhỏ bị dọa sợ, chọc người đàn ông ngồi trước màn hình cười sung sướиɠ mấy tiếng.
Một lần nữa quay về giường, A luống cuống tay chân cầm điện thoại, để O chờ lâu anh sợ cậu sẽ mất hứng, "Giám dốc anh cho người mang đồ ăn tới." Không đợi cậu hỏi, anh thành thành thật thật khai báo.
"À, có gì vậy?" Ngược lại, O có chút hứng thú.
"Rượu nho, sữa đặc." Lúc bấy giờ anh mới nhìn kĩ khay đồ ăn, "Còn có ít quả nho."
Đúng là... O bật cười, chủ nhà đó biết quan tâm quá nhỉ. Cậu suy nghĩ vòng vo, cuối cùng đưa ra một quyết định bất ngờ, "Ông xã, rượu người ta cho không thể không uống nha."
"Còn uống nữa?" A có hơi do dự, tửu lượng anh không cao, khi nãy đã uống không ít, giờ còn uống nữa chắc chắn sẽ say.
"Tất nhiên rồi. Hơn nữa..." Giọng cậu dịu dàng, song lại ẩn giấu sức mạnh không cho phép từ chối, "Phải dùng miệng dưới uống."
Trước kia, anh đã từng bị cậu chơi đùa kiểu đó, phải thực hiện thế nào anh biết rất rõ. Chẳng qua, ở trong nhà người khác chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ này không hay lắm, anh lo sẽ chơi quá trớn, "O này... Vẫn là, đừng ——"
"Không nghe lời?" Bên kia điện thoại dường như không vui.
Không có đường thương lượng. A cam chịu nằm úp sấp, đầu gối chống xuống giường, nửa người trên cúi thấp, nửa người dưới nâng cao, điều chỉnh xong tư thế, anh với tay lấy chai rượu mắc tiền, nhắm mắt nhét vào lỗ nhỏ. Miệng chai không lớn lắm, hậu huyệt đã được mở rộng dư sức nuốt trọn, chỉ là hơi lạnh.
"Ưm a..." A nhíu mày, cảm giác rượu lỏng chảy ngược vào trực tràng rất khó chịu, vừa lạnh vừa căng, mới một lát anh đã chịu không nổi.
"Được, được chưa? O..."
"Chỉ mới vào một nửa." O không cần nghĩ cũng biết anh chưa uống hết mà đã mở miệng xin tha, "Ý tốt của chủ nhà không thể lãng phí."
"Ưʍ... Bụng lạnh quá..." Bụng nặng nề, khó chịu muốn lăn lộn, nhưng anh không dám động đậy, sợ rượu chảy ướt giường.
"A, a, a, lớn quá... Khó chịu, ưm ——"
Chai rượu không lớn, dung tích vừa bằng lượng dung dịch cần dùng mỗi lần súc ruột. Bụng căng đau dữ dội, lỗ nhỏ cắn giữ miệng chai một cách khó khăn, lắc lư như sắp rớt.
"Muốn ra... A a... Anh không nhịn được..." Không rõ là vì uống quá nhiều cồn hay cảm giác bài tiết quá mức mãnh liệt, mặt anh đỏ bừng, thân thể như đang lơ lửng, bàn tay nắm ga giường chặt đến nổi gân. Rốt cuộc, chai rượu vì anh mất thăng bằng mà lảo đảo rớt xuống, rượu nho giữ trong hậu huyệt không có vật cản chậm rãi trào ra, chảy dọc theo đùi nhỏ xuống giường, chất lỏng màu đỏ nổi bật giữa làn da màu mật ong, trông vô cùng ngon miệng.
"Ưm, um... Chảy ra..." Cái mông run run, kɧoáı ©ảʍ ảo diệu như bị làm bắn phủ kín cơ thể và linh hồn, thấp thoáng đâu đó là cảm giác say rượu chếch choáng, vừa khó chịu vừa thoải mái. Anh như mất đi khả năng suy nghĩ, miệng oa oa khóc lớn, một lòng một da co rút hậu huyệt.
"Làm sao bây giờ? Thu không được, ưm ——"
"Ngoan, lấy đồ chặn lại là được." O biết lúc này A đã say đến choáng váng, vậy mà vẫn cố tình hướng dẫn anh tiếp tục gây sức ép cho bản thân, "Còn có quả nho mà, nhét chúng vào rượu sẽ không chảy ra nữa."
A mơ mơ màng màng coi lời cậu nói như thánh chỉ, không thèm nghĩ (thực tế là cũng không đủ khả năng nhận thức) đã bốc một quả nho nhét vào miệng huyệt. Quả nho tròn tròn chui vào dễ dàng nhưng lại không ngăn được rượu liên tục chảy ra, ngược lại còn khiến chúng trào ra nhiều hơn, "A a, đầy quá... Anh không thể... A, ưʍ..."
"Bé ngoan, tiếp tục nào." Âm thanh trầm thấp như đang thôi miên, mê hoặc A.
Và A cũng thật sự bị cậu đầu độc, tuy rằng miệng hãy còn khóc nhưng tay lại không có điểm dừng, hậu huyệt ăn chừng tám chín quả nho mới dừng lại, thực ra đấy là vì anh đã hoàn toàn say rượu, không còn sức chuyển động.
Tay chân mềm nhũn, đầu óc mê mang, cơ thể như con thuyền nhỏ chao đảo giữa mặt hồ rộng lớn. Di động văng xa hai thước*, anh không còn sức đứng dậy di lấy, giọng O cũng vì thế mà mơ hồ, anh không nghe rõ đối phương đang nói cái gì nữa. Không có O chỉ huy, anh hoang mang không biết làm sao, cái mông nhẹ nhàng di chuyển cọ xát với ga giường, nhưng động tác đó không giúp được gì, trái lại còn khiến dị vật trong lỗ nhỏ ma sát với trực tràng, ngứa muốn chết.
"Ưm a... Khó chịu quá... Đầy quá, làm anh..." A mê man, cơ bản không biết bản thân đang lẩm bẩm điều gì, càng không biết con sói đuôi to nào đó đã rời khỏi màn hình, đang đứng trước giường nhìn anh chằm chằm. Anh chỉ biết trong bụng có quá nhiều rượu làm anh đau xót, mông đung đưa, ngứa ngáy như đang chờ dương v*t cắm vào.
Chính vì thế giám đốc ra vẻ đạo mạo không khách sáo nữa mà quyết định chơi người khách này, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chăm sóc người hắn thầm mến. Hắn liếc mắt nhìn màn hình lập lòe sáng hiển thị điện thoại đang kết nối, cười nhạo một tiếng, vươn tay nhấn nút tắt, cuộc gọi kết thúc.
– Còn tiếp –
Chú thích:
Thước: là đơn vị đo chiều dài những đồ vật có kích thước nhỏ, 1 thước Trung Quốc bằng ~ 0.33m ~33cm.