Nỗi Khổ Của Tiên Sinh A

Chương 5

A thấy bản thân như đang nằm mơ, vỗ về chơi đùa thoải mái muốn chết cũng được, gặm cắn ác ý cũng không sao, đều là ảo giác khi say rượu cả thôi. Nếu là mộng xuân vậy anh không cần kiềm chế, cứ rêи ɾỉ thỏa thích là được.

"A ưm ——" Âm thanh rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи động lòng người.

Người đàn ông cường tráng trên người A không nhịn được nâng cằm anh, hôn môi thô bạo, đem toàn bộ tiếng rên khàn khàn nuốt vào bụng, làm chúng không thể xuất hiện trước mặt hai người. Gã đàn ông tài giỏi như vua chúa đứng trên đỉnh nhân sinh đã chơi qua vô số người, có vô vàn kinh nghiệm trong việc làʍ t̠ìиɦ, chỉ một cái hôn đơn giản đã khiến đối phương thần hồn điên đảo.

Vốn dĩ A đã tự chơi đến mơ màng, lúc bấy giờ làm gì còn khả năng chống lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đối phương. Bờ môi bị gặm cắn một hồi mới tìm lại tự do, chưa được bao lâu đã dâʍ đãиɠ kêu rên:

"A a... Sờ, sờ chỗ này..."

Anh kéo bàn tay đang sờ loạn trên người đến trước ngực, tay còn lại tự xoa nắn, cấu nhéo đầu v*, kɧoáı ©ảʍ vừa đau vừa sướиɠ dồn dập kéo đến làm lý trí bay mất, ưỡn ngực chà xát lòng bàn tay người trên, "Ưm, a, a... Bên kia, ưʍ... Bên kia cũng muốn..."

"Đúng là bé con tham lam." Người đàn ông thủ thỉ bên tai anh. A cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng mộng xuân quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh mặc kệ tất cả, một bên rên "ưm ưm a a", một bên tự chống tay cong người để đối phương dễ dàng ôm lấy, hai tay đồng thời xoa nắn đầu v*.

Giám đốc dùng nhiều cách thức, luân phiên biến đổi chà đạp hai hạt đậu nhỏ làm A liên tục vặn vẹo cơ thể, nếu chỉ có ngực thì không sao, chủ yếu là mông anh cũng nâng lên hạ xuống theo nhịp độ đó, không nặng không nhẹ ma sát thân dưới của hắn, bộ dạng khát tình cầu người đến chơi. Giám đốc bị anh quyến rũ đến dục hỏa đốt người, thầm mắng quả nhiên là cái mông trời sinh để đàn ông làm, không kiềm được nữa nhấc eo anh, nhìn tính khí thấm đẫm dịch thể và rượu nho, sờ miệng huyệt một cái rồi đâm lút cán.

Ban nãy, hậu huyệt đã được A cắm lỏng, hiện tại tiếp nhận cả căn dương v*t không gặp chút khó khăn nào, có điều trong trực tràng còn chứa nhiều thứ, ví dụ như mấy quả nho vừa rồi còn chưa lấy ra, lúc này bị phần thân to lớn cắm vào, bụng căng đau khiến anh chịu không nổi, nháy mắt hét chói tai.

"Đầy quá, a a a!!! Hỏng mất, ưm, a..." Bụng đau đớn, cảm giác như bị xé làm hai khiến anh hoảng sợ, liều mạng bò về trước với mong muốn thoát khỏi gậy th*t thô to đang tàn phá lỗ nhỏ.

Hắn trơ mắt nhìn anh chạy trốn, đến khi tính khí gần như trượt ra toàn bộ mới nắm eo tàn ác kéo về, thỏa mãn thưởng thức tiếng kêu rên sợ hãi, dễ nghe của đối phương, đồng thời cắm sâu dương v*t vào hậu huyệt, nghiền nát thịt nho bên trong, ép chúng thành nước, làm người dưới thân tỏa ra hương vị ngọt ngào tươi mát. A mơ mơ màng màng không biết làm gì, theo bản năng giãy dụa, trốn về trước, sau đó lại bị kéo về, động tác lặp đi lặp lại nhiều lần. Cuối cùng, anh không còn chút sức nào, thân thể mềm nhũn nằm yên, cái mông ngoan ngoãn nhếch cao, đung đưa theo từng chuyển động thô bạo của gã đàn ông, miệng gào hét lung tung, lúc thì sung sướиɠ thoải mái rên to, lúc thì nức nở cầu xin tha thứ.

Song, hắn không thèm quan tâm anh nói gì, vừa đút vào tiểu huyệt mê người đã không nỡ đi ra, mỗi lần đều rút ra một nửa rồi hung hăng đâm sâu vào. Tính khí di chuyển, rượu nho cũng theo đó trào ra nhỏ tí tách xuống giường, mùi rượu kết hợp với hơi thở tìиɧ ɖu͙© tạo thành mùi hương độc nhất vô nhị tràn ngập căn phòng, ngửi một hơi là ngất ngây.

Giám đốc muốn dừng mà không được, thịt ruột nóng bỏng cắn chặt dương v*t không tha mang đến cảm giác như trôi giữa thiên đường. Thân thể căng chặt của người trẻ tuổi không ngờ lại có độ co dãn, mỗi khi va chạm sẽ làm bờ mông run run, lõm vào một ít rồi trở về hình dáng cũ, lỗ nhỏ cũng vì thế mà co rút, khít đến độ làm hắn muốn bắn. Nhưng sói đuôi to sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra, hắn dùng lực vỗ mông A, ra lệnh:

"Nâng mông, tách rộng chân."

A "ưm ưm" hai tiếng, nghe lời tách đùi, có điều trong tư thế đó muốn vểnh cao mông thì eo phải cố hết sức, thân thể mềm nhũn vô lực chỉ có thể cố gắng vài lần, cuối cùng gã đàn ông thiếu kiên nhẫn quyết định đổi kiểu, dang rộng chân anh từ dưới đâm lên. Tư thế này không cần căng người vẫn có thể vào sâu, dương v*t to lớn ép nát trái cây bên trong, liên tục chà đạp thịt huyệt non mềm như muốn khiến chúng giống như quả nho, nhận kết cục bị giã nát. A bị đâm đến không rên nổi, hai chân buông thõng, những khi cơ thể run rẩy thì bắt chước động động mấy cái.

Người đàn ông đâm rút cả trăm cái, tận khi hắn bắn tinh anh mới thoát khỏi nhục hình đáng sợ, miệng hét chói tai chịu đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ rửa thành ruột, kɧoáı ©ảʍ khổng lồ tạm thời xâm chiếm cả thể xác và linh hồn, tính khí chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng bắn tinh. Sau cùng, anh xụi lơ ngã xuống giường, đầu bỗng lóe lên chút gì đó, lúc dương v*t bắn trong cơ thể dường như đang phình to, giống như đang... Nhưng anh chưa kịp nghĩ kĩ đã bị cơn mệt mỏi kéo đến đập thẳng vào mặt, trước mắt tối sầm, đầu ngoẹo sang một bên, bất tỉnh.

Sáng hôm sau, A tỉnh dậy, đầu đau muốn nứt làm hai, điều đó làm anh hoang mang vài giây, nhưng lập tức bị thứ phát hiện tiếp theo dọa mất hồn – anh bị người ôm, cả người đau nhức, mông vừa đau vừa căng, chỗ đó vẫn còn ngậm dương v*t đối phương.

Anh hoảng loạn giãy dụa, tay quơ loạn không có chỗ bám, chân mềm nhũn xém chút là ngã xuống giường, may mắn người sau lưng vươn tay kịp lúc ôm anh kéo lại.

"Chào." Sói đuôi to làm mặt bình tĩnh như mọi ngày, giống như vừa tỉnh dậy trong nhà mình, à thì đây đúng là nhà hắn.

Có điều, A lại bị dọa sợ đến mất hồn.

"Bo, bo, bo, boss!"

Phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ khi để giám đốc thấy trò hề này, tiếp theo mới chợt nhận ra bản thân dường như đã qua đêm với hắn. Vì thế cơn tức cũng mất một lúc mới bùng lên, khí thế không đủ mạnh mẽ, yếu hơn một nửa so với ngày thường.

"Boss, sao anh có thể?" Bờ môi run run, hai từ "cường bạo" không nói nên lời. Anh rất đau lòng, có cảm giác hình tượng giám đốc trong lòng nháy mắt vụn vỡ.

"Sao nào?" Trái lại, giám đốc vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt bình thản như không, vững như thái sơn làm A chột dạ, "Rất tốt mà, em cũng thích nữa."

Hai người nói cùng một chủ đề sao?

A hoảng sợ nhìn hắn vươn tay kéo mình vào lòng, da mặt người này quả nhiên không thể so với người thường, nói chuyện cứ như anh là người được gọi đến làm ấm giường.

Giám đốc cười cười, vỗ mặt anh, "Hôm qua em say, vừa khóc vừa xin tôi cắm vào, quên rồi à?"

"Không thể nào!" Tuy rằng A có hơi ngốc nhưng khả năng tư duy không thua kém ai, hôm qua anh rõ ràng ngủ trong phòng khách, sao qua ngày hôm sau đã leo lên giường giám đốc rồi, rất vô lý.

"Boss, anh không thể... Tôi đã kết hôn." A cẩn thận nhớ lại, khi ấy anh gọi điện thoại chat sεメ với O, sau đó vì uống quá nhiều rượu mà mơ màng, bấy nhiêu đó thôi đã đủ để đoán đại khái chuyện xảy ra tiếp theo. Nếu là vậy, anh không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên người giám đốc, bản thân anh phải chịu một phần trách nhiệm, nguyên nhân sâu xa là do anh chơi quá trớn trong nhà người lạ trước.

"Tôi không có ý bắt em ly hôn." Giám đốc không hổ danh "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*", cặn bã trong cặn bã. Hắn nhìn cơ thể trần trụi của anh, làn da phủ kín dấu hôn xanh tím trông cực kỳ quyến rũ, giữa chân là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô làm hắn nhớ lại cảm giác thoải mái khi cắm trong hậu huyệt ấm áp kia, thế là hắn lại vô sỉ "chào cờ", hơn nữa còn nghiêm túc biến suy nghĩ thành hiện thực.

Dĩ nhiên, thứ dự định biến thành hành động đó gặp phải sự chống sự mạnh mẽ, tay chân A đồng thời dùng sức đẩy người phía trên ra, trong mắt là đau lòng và tức giận. Đáng tiếc, ngày hôm qua thân thể bị làm đến giờ vẫn còn mềm nhũn, chút chống đối ấy dễ dàng bị người đàn ông cường tráng hóa giải, ép đến không thể nhúc nhích.

"Boss, đừng... Chuyện hôm qua không thể xảy ra lần nữa." A van xin giám đốc, anh không để ý chuyện mình bị đè nhưng áy náy khi phản bội O.

Lời A nói là sự thật, anh thật sự không phải loại người bị cắm một đêm đã đòi sống đòi chết, nhưng giám đốc không muốn buông tha anh. Hắn hiểu rõ đối phương, nếu lúc anh tỉnh táo không đè xuống làm đến khi nghe lời thì ngày mai, trên bàn làm việc chắc chắn sẽ có lá thư từ chức. Khó khăn lắm hắn mới tìm được một bảo bối, sao có thể chỉ ăn một lần rồi chia tay.

"Em thích tôi cắm vào, thèm khát đến không nhịn được." Giám đốc nhìn chằm chằm vào mắt làm anh chột dạ, tiếp đó mỉm cười, một nụ cười tàn ác mà trước đây anh chưa từng thấy qua, vừa thổi khí vừa thấp giọng nói: "dương v*t của Alpha lớn hơn Omega, em biết không?"

Cổ họng nghẹn lại.

Giám đốc nói đúng, ngửi mùi trên người đối phương, ký ức về giấc mộng xuân tối hôm qua chậm rãi trỗi dậy trong cơ thể, thứ kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ như trên thiên đường đó anh không thể nào quên. Ý thức được bản thân sẽ lại bị du͙© vọиɠ điều khiển, A sợ sệt muốn đứng dậy, tay chân liều mạng giãy dụa lần nữa, anh phải rời khỏi, nếu không sẽ bị giám đốc hoàn toàn nắm trong tay.

Song, chút giãy dụa nhỏ bé ấy chỉ tạo điều kiện cho giám đốc mở rộng chân anh. Người đàn ông cưỡng ép nâng mông anh lên, đút tay vào lỗ nhỏ cảm nhận độ mềm xốp của nơi đó, ngay sau đó không nói tiếng nào đã thẳng lưng thúc vào lút cán. Tối hôm qua, sau khi A mê man hắn đã làm thêm hai lần, lúc bấy giờ bên trong toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, dễ dàng ra vào.

Khoảnh khắc bị cắm vào, A hét lớn một tiếng, âm thanh run run, không chỉ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể nhận được mà còn vì cảm xúc sợ hãi trước tương lai mịt mù đang chờ ở phía trước. Giám đốc kiểm soát nhịp điệu rất tốt, cắm rút từng chút một khiến anh rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ sống dậy, từ chậm đến nhanh, kɧoáı ©ảʍ tầng tầng lớp lớp kéo đến dồn dập, cuối cùng tập hợp thành biển, phủ kín lý trí anh.

"A... A... Không được ——" A gần như không thể khống chế tiếng rêи ɾỉ, nhưng anh vẫn muốn rút lui, cố gắng chạy trốn, thoát khỏi tình trạng nằm dưới thân đối phương. Song, điều duy nhất anh làm được là nhích ra một chút, và chỉ bấy nhiêu thôi, mông vừa lui đã bị giám đốc lập tức kéo về, trừng phạt thô bạo cắm rút mấy chục cái. Chất dịch tối qua còn đọng lại trong tiểu huyệt văng tung tóe, hai chân giơ cao quờ quạng, dường như đã không chịu nổi.

"A, a, a! Không cần... Ưm, ưʍ... A, ưʍ... A... Lớn!! A, a... Không cần, không cần..." Động tác đâm rút mãnh liệt như giông tố làm A khóc lớn, loại cảm giác bụng gần như bị xỏ xuyên quá đáng sợ, nhưng anh lại không thể trốn thoát, eo bị giám đốc siết chặt, bị động thừa nhận gậy th*t thô nóng cắm vào hết lần này đến lần khác.

"Tôi chơi em thích không? Hửm, thích tôi làm không?" Giám đốc không vì A khóc mà lơ là, ngược lại càng đánh càng hăng, nhất định muốn đối phương phải giơ cờ đầu hàng, cả thể xác và linh hồn đều không có đường trốn chạy.

"Không, a... Không muốn... Aaaaa ——!" A vẫn mạnh miệng, nhưng chỉ cần anh phủ nhận sẽ phải tiếp tục nhận trừng phạt tàn ác, tính khí trong hậu huyệt sưng to, mỗi lúc một nóng, như thể xem anh là đinh mà ra sức nện búa đóng cộc.

"Nói em thích." Giám đốc bế A ngồi dậy, bóp mông nâng lên hạ xuống liên tục, mượn trọng lực sẵn có để dương v*t tiến sâu vào lỗ nhỏ. Hắn có đủ khả năng chơi A đến hỏng mới thôi.

"Không..." A lắc đầu lung tung, thực tế kɧoáı ©ảʍ đã làm anh điên rồi. Thịt huyệt bủn rủn vô lực, cơ bản không thể chống lại tính khí đang khai phá, chà đạp chúng sướиɠ đến run rẩy.

"A!! Ưm, a...." A cao giọng khóc kêu, anh kiên trì không nổi nữa, anh thích, thật sự thích được giám đốc làm, cái mông cắn nuốt dương v*t không muốn buông ra, "A a ——! Sắp bắn, ưm, ưʍ... Muốn bị cắm bắn, ưʍ..."

"Bé ngoan, bắn cho tôi xem." Giám đốc đè chặt cơ thể vặn vẹo run rẩy, vận động hông cắm rút tàn nhẫn, mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu nhất mới rút ra. Cuối cùng, kɧoáı ©ảʍ tích lũy tuôn trào như nước lũ, thân thể co giật, chất lỏng màu trắng bắn lên bụng cả hai.

Nhưng giám đốc vẫn không hài lòng, A chỉ mới cao trào một lần mà thôi. Hắn vuốt tóc an ủi anh, tiếp đó thay đổi tư thế, ôm anh xoay người dựa lưng vào ngực hắn, tách mông tiếp tục đút dương v*t vào. Hắn còn chưa bắn, sức bền của Alpha không phải giỡn chơi, bảo đảm đủ để hắn chinh phục người dưới thân.

Bị làm bắn, nơi nào đó trong cơ thể anh như được mở khóa, đôi mắt mất dần tiêu cự, thân thể dưới tác động của lần giao hợp thứ hai chậm rãi trở nên dâʍ đãиɠ, phối hợp với tốc độ của giám đốc lắc eo rêи ɾỉ.

"A, ưʍ... Ưʍ... Thoải mái quá... Boss, thích... Ưm, a... Dùng lực, chỗ đó... Ưʍ... Quá sâu..."

"Thích?" Giám đốc ma sát điểm mẫn cảm một cách chậm chạp, cố tình đảo quanh vị trí đó, làm người ta run rẩy, "Có muốn sau này tôi chơi em giống thế này không?"

"... Sau này..." A do dự, nhưng lập tức bị giám đốc ác độc đâm vào, "A, a... Ưm, ưʍ... Đừng, đừng dùng sức... Sẽ hỏng mất..."

"Vậy để tôi phá hỏng nó."

Giám đốc ra sức cắm rút, dương v*t thô to làm A đến chết đi sống lại. Anh không chịu được bắn thêm lần nữa, khóc khàn cả giọng, thân thể lại mềm mại bám chặt lấy đối phương. Điều đó cho thấy anh đã không thể rời xa vòng tay hắn, động tác giao hợp cũng vì thế mà dịu dàng hơn. Hắn dùng kinh nghiệm đa dạng tích lũy suốt nhiều năm tình trường làm A đến mê man không rõ, trở thành tù binh mặc hắn thỏa thích hưởng dụng.

Làʍ t̠ìиɦ kết thúc, A cuộn tròn trong lòng giám đốc, hôn mê dưới sự vỗ về của đối phương. Hắn thật sự thích người trẻ tuổi này, vài năm trước đã nhắm vào bẫy, chỉ là sau khi biết anh là Alpha thì từ bỏ ý định trong đầu, nếu sớm biết mùi vị của anh mê người đến mức này thì hắn đã kéo anh lên giường ăn sạch, đúng là đáng tiếc mà. Giám đốc vuốt ve cơ thể thon gầy nhưng rắn chắc lần đầu nếm thử, bật cười, hiện tại cũng không muộn.

– Còn tiếp –

Chú thích:

Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: tức đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ những người lăng nhăng chơi bời khắp nơi nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với một ai.