Nỗi Khổ Của Tiên Sinh A

Chương 3

O mang thai, mặc dù quá trình "sản xuất em bé" không được thoải mái lắm nhưng anh rất hài lòng với kết quả có được. Bắt đầu từ đó, mỗi ngày anh đều về sớm, không còn mượn cớ tăng ca vì sợ O nữa. Anh thấy mình có trách nhiệm phải đảm đương vai trò người chồng, chăm sóc vợ bầu là nhiệm vụ hàng đầu. Hiển nhiên, hai từ "chăm sóc" này lại có ý nghĩa khác với cậu.

Mấy tháng đầu, bụng bầu chưa rõ, cuộc sống của cậu cũng không ảnh hưởng gì, với thân thể cường tráng kia cơ bản sẽ không xuất hiện một số phản ứng thông thường khi mang thai giống những Omega gầy yếu. Đối với sự chăm sóc, yêu thương của A, cậu vui vẻ hưởng thụ, chỉ cần chú ý không đè lên bụng là được. Và anh cũng rất hiểu chuyện, khi làʍ t̠ìиɦ đều tự mình di chuyển, sợ O dùng sức sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng.

Thoạt nhìn giống hệt người chồng trong "Nhị thập tứ hiếu*".

O híp mắt nhìn anh nằm sấp trên người, vểnh mông tự giác lắc lắc, thầm nghĩ ông xã đáng yêu của cậu đâu phải không muốn như vẻ bề ngoài. Phòng tuyến của A ngày một yếu dần sau những lần bị cậu làm bắn, khi cậu mang thai anh đã coi đây là lý do hoàn hảo để bản thân phóng túng, mỗi lần giao hợp vừa khóc vừa kêu dâʍ đãиɠ hơn Omega gấp mấy lần.

A không biết O đang nghĩ gì, anh một lòng một dạ quan tâm dương v*t đối phương, mông liên tục nhấc lên nhấc xuống để tính khí đâm sâu vào trong giúp anh gãi ngứa. Bị dạy dỗ suốt thời gian dài, nơi đó như đang chứa vật sống có ý thức nào đó, chạm nhẹ vào đã mẫn cảm không chịu được.

"Ưm, thích không?" Anh ưỡn lưng di chuyển đã lâu, thể lực vốn không kém gần như cạn sạch mới ngã người xuống gối nghỉ ngơi, quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt O, hỏi. Anh nửa hy vọng cậu hài lòng, nửa lại mong cậu không vừa lòng, dù sao tự anh chuyển động cũng không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cảm xúc mong chờ trong lòng anh không thoát khỏi mắt O. Cậu – như A mong muốn – thúc về trước, dương v*t tiến sâu vào hậu huyệt mềm mại, động tác thô bạo khiến anh hét lên một tiếng, cẩn thận lắng nghe dường như có chút hưng phấn trong đó, "Đương nhiên thoải mái rồi, chồng yêu tốt với em nhất." Cậu bóp mông anh, nắm chúng di chuyển lên xuống, bờ mông bị thúc đến phát ra tiếng "bộp bộp", lỗ nhỏ mở rộng không chút chống cự, trực tràng co giật.

"A, a —— Em đừng có, a a... Đừng dùng sức. A, a, ưm, không, không tốt... Không tốt cho đứa nhỏ." A bị làm đến không khép nổi miệng, đứt quãng nói hết câu, nước miếng chảy ra làm ướt một phần gối đầu.

"Ông xã thương cục cưng quá." O cúi thấp đầu, thủ thỉ bên tai anh, dương v*t rút ra, qυყ đầυ để trước miệng huyệt cọ xát, "Vậy không làm nữa nha?"

Tuy ngoài mặt A nói vậy nhưng thực ra trong lòng nào có ý đó. Anh rất sung sướиɠ khi O cắm vào, thậm chí đến ngón chân cũng vì kɧoáı ©ảʍ mà cong cong, bỗng nhiên tính khí đi ra ngoài, hậu huyệt trống rỗng như vừa đánh mất thứ gì đó, "Không cần! Đừng có ngừng ——" Anh không nghĩ gì đã hét lớn, dùng sức nâng mông "ăn" dương v*t đối phương.

"A a —— Thích, đâm vào đi mà... Ưm ——"

Nghịch chút là đủ rồi, gần đây A thật sự làm cậu hài lòng, cậu cũng không nỡ bắt nạt anh. Thoáng cọ xát hai cái rồi tiếp tục cắm vào, thịt huyệt non mềm vừa nóng vừa cắn chặt, cậu có điên mới không làm, "Ông xã, tách đùi rộng ra nào... Đúng rồi, anh giỏi quá." O vỗ mông anh, chỗ đó hồng hồng, hấp dẫn như đang chờ người đến cắn. Ngay khi A gắng sức mở rộng đùi khiến đóa hoa bí ẩn nở rộ, cậu liền thúc mạnh vào, mặc kệ anh đang rêи ɾỉ vặn vẹo, bóp mông đâm rút.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo đến, đợt sau mãnh liệt hơn đợt trước, như bom nổ "bùm bùm" bên tai, thân thể bị đâm đến mềm nhũn, giác quan lại vô cùng nhạy bén, từng tế bào hưng phấn đến cực hạn, đặc biệt là dương v*t sưng to, cương cứng chuẩn bị bắn, "A a a... Không được! Ưʍ... muốn bắn...a... Ưm a, cho anh bắn ——!"

"Bắn đi." O nghe vậy càng ra sức đâm rút hơn chục cái, cái nào cũng thô bạo, tàn nhẫn. Hiện tại, bị làm bắn đã là chuyện bình thường với A, "Ngoan, bắn cho cục cưng của chúng ta nhìn."

"Cục cưng? Ưm a... Không muốn! A a a a a ——!"

Sau cú thúc đầy mạnh bạo, cuối cùng A cũng cao trào, chất nhầy trắng đυ.c bắn lên ga giường, anh ngã rạp, cơ thể yểu xìu, mông vểnh cao, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ hậu huyệt tạm thời không thể khép lại, vừa nãy O đã bắn vào trong.

"Ông xã đáng yêu quá!" O nằm xuống bên cạnh, ôm anh vào lòng, "Anh nói xem sao em nhịn được đây." Cậu gặm tai anh, bật cười khúc khích, tính khí lấy lại tinh thần, ngọ nguậy trước lỗ nhỏ chuẩn bị chiến đấu.

"Ưʍ..." A rêи ɾỉ một tiếng thật dài, dư vị sau cao trào làm anh lười biếng, song vẫn thành thật chờ đợi trận làʍ t̠ìиɦ tiếp theo. Cơ thể hơi giãy dụa, bộ phận dinh dính vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ khẽ đảo, thỉnh thoảng ma sát với qυყ đầυ đối phương.

"Ngoan lắm." O khen một câu rồi hôn một cái, tách mông anh ra cắm vào nơi tuyệt vời kia.

~~~

Mang thai đến tháng thứ sáu, bụng O phình to như quả bóng bay. Lúc bấy giờ, giao hợp thông thường buộc phải tạm ngừng, chỉ có thể dùng tay và miệng để giải quyết nhu cầu. Vì thế, O đã mua một đống đạo cụ, những khi không đi làm sẽ nhét một hai thứ vào mông A chơi đùa, dù vậy cậu vẫn nghi ngờ chúng không thể đút no cái miệng ngày một tham ăn của đối phương.

Hôm nay, trước khi đi làm, O nổi hứng nhét vào lỗ nhỏ một cái trứng rung, mấy ngày này không thể chính tay làm A khiến cậu mỗi lúc một nhàm chán. Anh mặc quần áo gọn gàng bước ra cửa, cậu bật cười nhìn dáng đi không được bình thường của anh, không biết người chồng đáng yêu của cậu có thể chịu đựng cả ngày không, nếu đối phương nhân lúc cậu không có ở đó mà lấy ra chắc chắn sẽ làm cậu vô cùng thất vọng. O tưởng tượng cảnh A ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc xử lý tài liệu, mông lại bị món đồ chơi nhỏ kia khuấy đảo đến rối tinh rối mù, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cậu hưng phấn, vực dậy tâm trạng, là động lực để cậu tiếp tục vượt qua những ngày làm "bà bầu" buồn chán.

Thực tế, khả năng chịu đựng của A kém hơn O nghĩ rất nhiều, anh xiêu xiêu vẹo vẹo chạy xe đến công ty, giữa đường còn vi phạm luật giao thông hai lần. Anh khó khăn xuống xe, chân vừa chạm đất đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh. A không định sẽ mang trứng rung làm việc, nếu cuối ngày O thật sự kiểm tra như những gì cậu nói thì khi tan tầm anh lại đút nó vào là được.

May mắn nhà vệ sinh buổi sáng không có ai. Anh trốn trong một buồng, cởϊ qυầи, một tay chống cửa một tay vói ra sau cắm vào lỗ nhỏ. Nói thì dễ, đến khi làm mới biết nó thực ra không dễ chút nào. O bật mở công tắc nhưng lại không đưa anh thiết bị điều khiển, trứng rung liên tục va chạm với trực tràng, nhiều lần ngón tay đã cầm được trứng rung lại vì nó ma sát điểm mẫn cảm mà trượt tay. Cả quá trình kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kém làʍ t̠ìиɦ là bao, đợi khi trứng rung ướt sũng nằm gọn trong lòng bàn tay thì eo và chân anh đã mềm nhũn, dương v*t sắp bắn.

Thân dưới cương cứng chắc chắn không thích hợp để gặp người, tiên sinh A đỏ mặt, ngồi trên nắp bồn cầu thủ da^ʍ. Anh nghĩ dù sao hiện tại cũng không có ai, dành chút thời gian tự mình giải quyết du͙© vọиɠ chắc không có vấn đề gì. Có điều ước muốn tốt đẹp này đã định trước không thành, chỉ có thể trách gần đây vận may của anh không tốt.

Vì lẽ đó, khi anh thu dọn sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái đẩy cửa bước ra ngoài thì thấy ngay một đôi mắt kỳ quái đang nhìn mình. Chẳng phải chỗ này không có ai sao!! Tiên sinh A cứng đờ, cảm xúc xấu hổ, buồn bực, lo lắng, hoảng hốt đồng thời kéo đến khiến mặt anh đỏ ửng. Đầu óc rối loạn đi tìm lý do thích hợp giữa vô vàn lý do, cuối cùng lắp bắp nói đại, đến chính anh cũng không biết mình vừa nói gì.

"Boss, tình cờ quá nhỉ. Ngài cũng táo bón sao?"

Boss có táo bón thật không thì tiên sinh A không rõ, nhưng anh nhìn ra vẻ mặt của hắn thật sự rất giống như đang táo bón. Quả nhiên, hắn ho khan hai tiếng, giọng lạnh ngắt nói hắn vừa bước vào, dặn anh không còn gì nữa thì nhanh chóng đi làm.

Tiên sinh A như được đặc xá vội vàng chạy đi, mặt mày xám xịt, anh cũng không dám đứng chung với Boss. Phải biết rằng, hắn là thần tượng của anh, là thương nhân xuất sắc, tài trí hơn người, ông trời ghen ghét, tuy tuổi chỉ có ba mươi nhưng tóm tắt lý lịch cá nhân có thể viết thành một bộ tiểu thuyết lưu truyền về sau. Có điều với tình hình hiện tại, đoán chừng nỗ lực lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ông chủ suốt mấy năm qua đã tan thành mây khói, hy vọng duy nhất của anh là hắn lãng tai, không nghe thấy tiếng rên dâʍ đãиɠ kia. Song, khả năng đó không cao chút nào. Tiên sinh A muốn khóc, lúc trở về văn phòng, cô gái trợ lý còn bất ngờ trước cảm xúc của anh, cứ ngỡ hôm nay cấp trên thua chứng khoán mất mấy trăm vạn.

A chậm rãi trải qua một ngày đi làm với tâm trạng bất an. Bỗng, thư ký giám đốc gọi điện thoại kêu anh đến văn phòng, mặt anh như đưa đám, trong lòng đã soạn sẵn văn bản từ chức, ôm quyết tâm liều chết đẩy cửa phòng.

Mặt hắn nghiêm túc như mọi ngày, thấy anh bước vào chỉ hơi gật đầu một cái, ý bảo anh ngồi xuống. A lo sợ ngồi trước bàn làm việc, nội tâm căng thẳng như lần đầu tiên phỏng vấn đi làm sau khi tốt nghiệp trước mặt thần tượng.

"Boss, tôi, chuyện đó ——" A cố gắng lựa chọn từ ngữ thích hợp, anh nghĩ kĩ rồi, nếu giám đốc quyết định đuổi việc vì hành vi không đúng đắn trong môi trường công sở, anh sẽ không nhận tiền bồi thường hợp đồng nửa năm còn lại.

Ngoài dự kiến, hắn vung tay chặn lời giải thích mà anh đã nghĩ cẩn thận, chuyên tâm bàn chuyện công việc, "Vài ngày nữa có một bữa tiệc, mặc dù khách mời không nhiều nhưng đều là người có sức ảnh hưởng đến giới kinh doanh trong nước, cậu chuẩn bị cho tốt."

"Hả?" Chêch lệch quá lớn, A có chút không theo kịp.

"Chỉ là bữa tiệc tư nhân thôi, không cần lo lắng. Tôi muốn cậu gặp một số người, sau này có ích cho công việc." Boss híp mắt đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, hắn cảm thấy đối phương là đối tượng phù hợp để bồi dưỡng, dù là năng lực hay vẻ ngoài đều xuất sắc, trừ việc hơi non nớt thì anh đủ tiêu chuẩn để trở thành trợ thủ đắc lực của hắn. Do đó, hắn không muốn nhắc lại, cũng không muốn tìm hiểu chuyện đã xảy ra sáng nay trong nhà vệ sinh. Hắn quét mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, nói tiếp:

"Vợ cậu ——" Hắn dừng lại, "Nghe nói cậu ấy đang mang thai."

Nói đến người vợ đang mang thai, lòng A như đóa hoa bung nở, anh rất trông chờ vào đứa nhỏ đó.

"Đúng vậy." Giọng anh vui vẻ, không nhịn được bổ sung thêm một câu: "Được sáu tháng rồi, ba tháng nữa sẽ ——" Anh nói một nửa rồi thôi, rốt cuộc cũng nhận ra giám đốc là người theo chủ nghĩa độc thân, không có hứng thú với chuyện con cái.

"Đó là chuyện tốt... Nhưng có chút đáng tiếc, mang thai sáu tháng không tiện tham gia các hoạt động xã giao, nếu không cậu có thể dẫn người nhà theo." Hắn khẽ cười, dĩ nhiên cái đáng tiếc kia thực ra chỉ là lời khách sáo mà thôi. Hắn đã từng gặp vợ của A, nói thật, người đó là một Omega vô cùng "đặc biệt", khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng, đồng thời đồng cảm với anh.

Bàn chuyện tiệc tùng xong, hai người chuyển sang bàn về công việc, thái độ tự nhiên của hắn làm A quên sạch chuyện đã xảy ra sáng nay. Anh thật sự cho rằng giám đốc không nghe thấy gì nên lúc xong việc ra khỏi phòng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, không giống người trưởng thành đi làm mang giày da chút nào, ngược lại ngập tràn sức sống như thanh niên vừa mới tốt nghiệp.

Đưa lưng về phía giám đốc, A vô tư không để ý đến ánh mắt suy tư của đối phương, không hề hay biết đánh gía của hắn về anh lại thêm cụm từ đáng yêu. Hắn nhìn đôi chân dài thẳng tắp và cặp mông vểnh lắc lư, bất chợt nhớ đến tiếng rêи ɾỉ ngứa ngáy lòng người nghe được trong nhà vệ sinh, nếu A không phải Alpha, trăm phần trăm anh không thể rời khỏi văn phòng.

– Còn tiếp –