Chương 88: Để ý Nhiễm Nhiễm, cô ấy đâu?
Editor: Đào Hi Hà
Lục Chiếu Ảnh đã tự coi như Tần Nhiễm là phe của mình, bắt đầu chậm rãi phổ cập kiến thức cho cô.
Chỉ là không ngờ sau khi anh ta nói xong, Tần Nhiễm chẳng hỏi câu gì, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
Cô ấy thậm chí còn tự gắp cho mình một đũa rau xanh.
Nội tâm không hề dao động.
Lục Chiếu Ảnh chờ Tần Nhiễm hỏi mình tổ chức điều tra gì đó, đội trưởng Tiền đang làm gì... một đống vấn đề.
"Được rồi", Lục Chiếu Ảnh buông đũa, dựa lưng về phía sau, cười "Haizzz, sao anh lại muốn nói mấy chuyện này với em cơ chứ."
Cô ấy cũng đâu có hiểu.
Lục Chiếu Ảnh thở dài một hơi nặng nề.
"Tuyển gia, khó khăn nha." Lục Chiếu Ảnh nghiêng đầu về phía Trình Tuyển nhỏ giọng nói.
Trình Tuyển không để ý tới Lục Chiếu Ảnh mà cúi đầu nhìn vết thương trên tay cảu Tần Nhiễm "Hôm nay có bôi thuốc không?"
Giai đoạn miệng vết thương đang lành, Tần Nhiễm luôn muốn gãi, vì thế Trình Tuyển đưa cho cô một loại thuốc bôi có cảm giác mát lạnh để cô dùng.
"Có." Tần Nhiễm nắm bàn tay lại, mơ hồ trả lời.
Trình Tuyển nhìn cô một cái, tiền án trước đây của cô quá nhiều.
Duỗi tay kéo tay cô qua, liếc nhìn một cái, sau đó như cười như không nhìn Tần Nhiễm "Thuốc đâu?"
Ngón tay Trình Tuyễn luôn lành lạnh, đầu ngón tay màu trắng bạch, mạch máu màu xanh mờ dưới da.
Lòng bàn tay có vết chai.
Tần Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, thấy anh có vẻ không vui, bèn ngồi dựa ra ghế nhẹ giọng nói "Miệng vết thương đã lành, không sao rồi."
Trình Tuyển chỉ nhìn cô, không lên tiếng.
Đội trưởng Hách có vẻ đang bực, cả một bàn đồ ăn mà anh ta chỉ ăn mấy ngụm đã bỏ đũa xuống.
Lấy một điếu thuốc ra cắn trong miệng, còn chưa kịp châm lửa.
Trình Tuyển liếc nhìn anh ta, giọng nói không nhanh không chậm "Đi ra ngoài."
Đội trưởng Hách sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, im lặng cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Trình Mộc cùng cầm điếu thuốc ra ngoài.
"Tuyển gia sao vậy?" Đội trưởng Hách phun ra một làn khói, híp mắt nhìn về phía Trình Mộc.
Biểu cảm trên mặt Trình Mộc phức tạp, lắc đầu nói "Như anh thấy đó, cô Tần này...dù sao chính là như những gì anh nhìn thấy đấy."
"Cô gái đó thật sự là học sinh trường Nhất Trung?" Đội trưởng Hách quay đầu nhìn Trình Mộc, có chút ngập ngừng nói "Có khi nào, giống như nữ thần của cậu..."
"Không thể nào, anh đừng có mà ai cũng đem đi so với nữ thần của tôi." Nhắc tới nữ thần của mình, Trình Mộc rất kích động.
**
Vừa ăn cơm xong, điện thoại Trình Tuyển reo.
Là Giang Hồi gọi tới.
Xét thấy lần trước Giang Hồi cũng có giúp đỡ chuyện của Tần Nhiễm, Trình Tuyển không từ chối cuộc hẹn của ông ấy.
"Tần Tiểu Nhiễm, anh trai đưa em đi xem việc đời", Lục Chiếu Ảnh một hai nhất định phải dắt Tần Nhiễm đi, "Biết chơi bóng bàn không? Anh dạy cho em."
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không có tiết học.
Tần Nhiễm chưa từng chơi bóng bàn mà chỉ nhìn thấy qua ở trên TV.
Cô không từ chối được Lục Chiếu Ảnh, cuối cùng vẫn đi theo.
Xung quanh trường Nhất Trung có nhiều câu lạc bộ, chỗ chơi cũng nhiều, lái xe không đến mười phút đã tới một câu lạc bộ hội viên.
Nơi đây rất yên tĩnh, có vẻ như là một câu lạc bộ cao cấp.
Tần Nhiễm không vào ghế ngồi mà đi vào nhà vệ sinh trước, lúc ra khỏi nhà vệ sinh lại thấy Lâm Cẩm Hiên đang đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại với ai.
"Sao em lại ở đây?" Lâm Cẩm Hiên thấy Tần Nhiễm thì hơi bất ngờ, sau đó nói vài câu với đầu dây bên kia rồi kết thúc cuộc gọi.
Dáng người anh ta cao, chân dài nên bóng dáng phản chiếu cũng thon dài.
Tần Nhiễm cũng không ngờ sẽ gặp được Lâm Cẩm Hiên ở chỗ này.
Từ sau chuyện Weibo lần trước, Lâm Cẩm Hiên không ngừng đi tìm cô, chủ yếu là vì Tần Ngữ.
Em gái làm sai chuyện, bản thân là anh trai dĩ nhiên phải giúp đỡ đi sau mông dọn dẹp.
"Là một cô gái, em không nên đi lung tung ở mấy nơi như này, đặc biệt là em... Em theo anh vào chỗ ngồi trước đi", Lâm Cẩm Hiên kéo ống tay áo của Tần Nhiễm, nghiêng đầu, mặt mày anh tuấn "Đúng lúc Tần Ngữ cũng ở đây, chuyện lần trước nó cũng có một phần lỗi, để cho nó giáp mặt em nói xin lỗi."
Tần Nhiễm rút tay áo của mình ra.
Mấy ngày qua Lâm Cẩm Hiên đi tìm cô rất nhiều lần, mỗi lần đều dừng xe trước cổng trường vì chuyện của Tần Ngữ.
Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, trước hết vẫn nên đi giải quyết chuyện này với anh ta.
Bạn bè của Lâm Cẩm Hiên nhiều, ở đây cơ bản đều là những con cháu nhà giàu chơi chung tương đối thân trong thành phố Vân.
Lúc anh ta đẩy cửa đi vào, đám người đang chơi hăng say hơi sửng sốt.
Cô gái đi bên cạnh Lâm Cẩm Hiên một tay đút túi quần, áo khoác đồng phục buộc bên hông, bộ dáng có chút lười biếng, sự bừa bãi từ trong xương toát ra không che dấu được.
Toàn bộ nhóm người ở trong phòng bao, Tần Nhiễm cơ bản chỉ biết Phong Từ đang được mọi người quay quanh ở trung tâm.
"Đây là..." Lúc thấy Tần Nhiễm, Phong Từ cũng có chút bất ngờ, cứ cảm thấy đã gặp qua cô gái này ở đâu rồi.
"Em ấy còn học cấp ba, các cậu không được xằng bậy." Lâm Cẩm Hiên cảnh cáo, cũng liếc nhìn ẩn ý về phía Tần Ngữ, ý bảo cô ta xin lỗi Tần Nhiễm.
Tần Ngữ mím môi.
Lâm Cẩm Hiên dường như có rất nhiều việc.
Còn chưa kịp nói hai câu với Tần Ngữ, điện thoại trong túi đã lại reo.
Anh ta quay đầu nói với Phong Từ một tiếng, dặn dò anh ta nhớ chăm sóc Tần Nhiễm, sau đó lại quay qua dặn dò một đám thiếu gia đang chơi hăng say.
"Cô gái đó là bạn gái của anh trai cậu à?" Một cô gái mặc váy đen ngồi cạnh Tần Ngữ nhỏ giọng hỏi cô ta "Sao anh trai cậu sao lo lắng cho cô ấy vậy? Chỉ đi ra ngoài nghe điện thoại thôi còn đặc biệt nói một tiếng với Phong thiếu?
Các cô gái ở đây cũng biết xem tình hình, ai có thể chọc ai không thể, trong lòng đều rõ ràng.
Cô gái này vừa hỏi, thanh niên nhuộm một đầu tóc vàng ngậm điếu thuốc cũng cười nói "Đúng đấy, chưa gặp bao giờ, người của anh trai em à?"
Ánh mắt chưa từng rời khỏi Tần Nhiễm.
Nếu thật sự là người của Lâm Cẩm Hiên, anh ta cũng không dám đυ.ng.
Đều như thế này, bất kể bản thân cố gắng bao nhiêu, chỉ cần có Tần Nhiễm xuất hiện ở nơi nào thì ánh mắt tất cả mọi người nơi đó đều đặt trên người cô.
Tần Ngữ cười cười "Thật ra đó là chị gái của mình, lớn hơn mình một tuổi. Mới chuyển đến thành phố Vân không bao lâu, bởi vì ở trường cấp ba... tạm nghỉ học một năm, hiện nay cũng không ở nhà mình, tóm lại....Nhị thiếu nếu có thích chị ấy cũng là vinh hạnh của chị ấy."
Mấy người bên cạnh, cả trai lẫn gái liếc nhìn nhau, đều cùng cảm thất bất ngờ.
Đặc biệt là vị Nhị thiếu kia, ánh mắt nhìn đôi chân vừa dài vừa thẳng của Tần Nhiễm, lại chuyển sang gương mặt mang nét lạnh lùng cực đẹp kia, anh ta mấp máy điếu thuốc ngậm trên môi.
Cầm một ly rượu đi qua đó.
**
Cùng lúc này.
Bên phía phòng bao của Giang Hồi rất yên tĩnh, ngoại trừ Lục Chiếu Ảnh, Giang Hồi và vài người bên viện kiểm sát.
Mấy người này ở thành phố Vân một tay che trời, nhưng ngồi bên cạnh Trình Tuyển, trừ Giang Hồi ra, những người khác đều không dám nói nhiều.
Trình Tuyển không uống rượu, cầm chén trà, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bao.
Đợi một hồi lâu, anh hơi hơi nghiêng đầu, không chút để ý gõ bàn nhìn Lục Chiếu Ảnh, đôi mắt đen nhánh "Cô ấy đâu?"