Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 95: "Mẹ già" Tiền đội

Chương 95: "Mẹ già" Tiền đội

Editor: Rydie

Đội trưởng Tiền mời Tần Nhiễm uống một ngụm trà thử xem, Tần Nhiễm liền bưng lên uống một ngụm.

Thấy đội trưởng Tiền vẫn luôn nhìn mình chờ trả lời, cô hơi gật đầu, thấp giọng mở miệng: "Cũng được."

Đội trưởng Tiền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó thuận thế ngồi xuống cạnh Tần Nhiễm.

Mấy ngày trước Trình Tuyển và Lục Chiếu Ảnh đã gặp cảnh đám người đội trưởng Tiền vây quanh Tần Nhiễm. Trình Tuyển rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng mà ngồi xuống.

Cho dù Lục Chiếu Ảnh đã thấy, vẫn cứ nhìn đám người đội trưởng Tiền, trong nội tâm cảm thán vài câu.

Người đã đến đủ, Lục Chiếu Ảnh cho người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên. Đội trưởng Tiền lại bắt đầu nhỏ giọng giới thiệu cho Tần Nhiễm ở đây có món ăn nào ngon.

Còn gọi cho Tần Nhiễm một đĩa thịt xối mỡ lớn.

Trình Mộc: "..."

Cả người anh ta cứng đờ trong không khí.

...?? Đã bảo là lạnh lùng cơ mà?!

Toàn bộ bữa tiệc không hề xấu hổ như anh ta vẫn nghĩ. Từ đầu tới đuôi, đám người đội trưởng Tiền đều đang nói chuyện phiếm với bọn Tần Nhiễm Lục Chiếu Ảnh.

Đặc biệt mấy người đội trưởng Tiền, từng người một nối đuôi nhau kính rượu Tần Nhiễm.

Trình Tuyển nhìn không khí náo nhiệt trên bàn, ngả lưng ra sau ghé. Anh vẫn luôn an tĩnh, có điều khi nhìn thấy cảnh này lại hơi hơi nhíu mày.

Duỗi tay gõ bàn, gọi người phục vụ tới nói nhỏ vài câu.

Anh nửa cúi đầu, tóc rũ xuống trán, bàn tay thon dài đặt trên bàn.

Chưa đến vài phút sau, bàn rượu bên cạnh Tần Nhiễm đã bị người phục vụ đổi thành nước trái cây.

Đĩa thịt xối mỡ trước mặt cô bị đẩy đến phía đối diện.

Đội trưởng Tiền ngẩn người, anh ta không quá dám trực tiếp hỏi Trình Tuyển, chỉ ngẩng đầu nhìn, tỏ vẻ nghi hoặc.

Lúc này Trình Tuyển mới cầm đũa, vô cùng lười biếng mà ngẩng đầu, giải thích: "Tay phải cô ấy vừa khâu mấy mũi, miệng vết thương còn đang lành."

Không biết chữ cái nào động đến dây thần kinh của đội trưởng Tiền, ông ta "tưng" một tiếng bật dậy, hệt như một cái lò xo, vô cùng khẩn trương mà nhìn Tần Nhiễm, đến cả giọng cũng dương lên, "Tay phải khâu mấy mũi?! Tay cháu thế nào rồi?"

Mấy gã nhân viên kỹ thuật đội trưởng Tiền mang đến cũng đều buông đũa, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn về phía Tần Nhiễm.

Đũa trong tay Tần Nhiễm còn chưa đυ.ng đến thịt xối mỡ mà nó đã biến mất. Cô ném đũa, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn đội trưởng Tiền, mặt không biểu cảm, "Khỏi rồi."

"Sao có thể, khâu mấy mũi mà, sao có thể khỏi nhanh như vậy!" Đội trưởng Tiền hệt như mọt con ruồi nhặng không đầu.

Tần Nhiễm phiền, không muốn giải thích, duỗi tay cho ông ta xem.

Trên tay chỉ có vết sẹo màu hồng phấn và chút vết khâu mờ mờ. Nhưng chỉ xem vậy cũng có thể nhìn ra khi mới bị thương là dáng vẻ gì.

Đôi mi của đội trưởng Tiền vẫn nhăn chặt lại.

Ông ta không hỏi Tần Nhiễm, cũng thả đôi đũa trong tay xuống.

Ngẩng đầu nhìn Trình Tuyển bên cạnh, khẩn trương hỏi: "Tình hình tay cô ấy như thế nào? Có hậu di chứng gì không? Có thể gây ra ảnh hưởng chi tiết gì không?"

Lúc mới bắt đầu tới thành phố Vân, Trình Mộc đã đi tìm đội trưởng Tiền cùng đội trưởng Hách, tự nhiên cũng đã biết đối phương lạnh lùng, không dễ làm thân, còn ít nói.

Nhưng hiện tại, dáng vẻ ríu rít như mẹ già này của đội trưởng Tiền, đâu còn cái vẻ lạnh lùng ít nói?

Không phải chỉ là tay phải bị thương sao?

Cần chú ý vậy à? Cứ như thể từ nay về sau tay cô đều không thể dùng được nữa vậy.

Trên bàn có Trình Tuyển, dù có nói bé, anh cũng đều có thể nghe thấy. Trình Mộc đành cầm di động gửi WeChat cho đội trưởng Hách ——

【 Không phải cô ấy thuận tay trái sao? Tay phải bị thương thì bị thương, cũng đâu phải vấn đề to tát gì. Lúc ấy nữ thần của tôi ngã gãy cả một cái xương sườn vẫn đi tra án với tôi, đâu có giống như vậy. 】

Thời gian còn lại của bữa cơm này, trên cơ bản đều là cuộc nói chuyện giữa đội trưởng Tiền và Trình Tuyển về vết thương của Tần Nhiễm.

Ông ta tỉ mỉ dò hỏi Trình Tuyển, mãi cho đến khi hoàn toàn xác nhận tay cô sẽ không có một chút ít di chứng nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ăn xong bữa cơm, người nói nhiều nhất trên bàn cơm thế nhưng là đội trưởng Tiền. Lúc trước khi đi còn dặn dò Tần Nhiễm vài câu.

Mãi đến khi Trình Tuyển chống tay lên bên môi ho nhẹ một tiếng, mấy người đội trưởng Tiền mới lưu luyến mà lên xe.

Trình Mộc chết lặng nhìn đội trưởng Tiền lên xe.

Chờ đội trưởng Tiền đi rồi, Trình Mộc lại không nhịn được mà nhìn Tần Nhiễm, dường như không hiểu, vì sao đội trưởng Tiền sẽ thân với Tần Nhiễm như vậy. Cảnh tượng xấu hổ, tẻ ngắt trong tưởng tượng của anh ta chưa hề xuất hiện.

Ngược lại là anh ta và đội trưởng Hách, toàn bộ hành trình dường như đều chưa nói được một câu hoàn chỉnh nào.

Trình Mộc ngồi vào ghế phụ xe của đội trưởng Hách, thất thần.

Đội trưởng Hách khởi động xe, lại nghiêng đầu như suy tư gì, "Thái độ này của đội trưởng Tiền có vấn đề, ông ta và cô Tần Nhiễm kia... Khó mà nói."

Điểm này, không cần đội trưởng Hách nói, Trình Mộc cũng phát hiện.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Sau một lúc lâu, đội trưởng Hách mới như thể nói giỡn mà mở miệng, "Có điều Tần Nhiễm so với nữ thần của cậu thì thế nào? Năng lực về kỹ thuật máy tính kia của cô ấy cũng không phải người bình thường có thể so sánh."

Đội trưởng Hách không hiểu lắm về máy tính, nhưng dáng vẻ Tần Nhiễm dùng máy tính mấy ngày hôm trước anh ta cũng không quên.

Đặc biệt là thái độ của đám người đội trưởng Tiền.

Nhắc tới cái này, tinh thần của Trình Mộc rung lên, "Cô ấy rất lợi hại, nhưng sao có thể so với nữ thần của tôi!"

Đội trưởng Hách nghĩ nghĩ, nghiêm túc so sánh một lát, gật gật đầu, "Cũng đúng."

**

Bên này, Tần Nhiễm xuống xe ở chỗ cách trường học một con đường.

Cô muốn đến lớp.

Lại không ngờ sẽ nhìn thấy một chiếc BMW màu đen ở ngã tư trường học.

Năm phút sau.

Tần Nhiễm ngồi xuống ghế phụ.

Cô dựa lưng ra sau ghế, đôi mắt nửa híp, dáng vẻ không vui vẻ gì nhưng vẫn cố đè xuống, chỉ là giọng điệu khi mở miệng rất cáu kỉnh: "Chuyện gì, nói."

Ghế sau là Ninh Tình, tài xế lái xe đến cổng trường xong liền thông minh mà xuống xe.

"Việc trên Weibo mẹ đã nhắc nhở Ngữ nhi rồi, con đừng nóng giận," chỉ nói một câu, bà ta lại xoay đề tài, mềm giọng, "Nhiễm Nhiễm, sao con chưa nói cho mẹ là con quen Phong tiên sinh? Việc trên Weibo chắc là Phong tiên sinh giúp con giải quyết phải không? Người ta là quý nhân tương trợ, con có mời người ta ăn cơm không?"

Chỗ như thành phố Vân này, tuy nhỏ nhưng cũng rất ngọa hổ tàng long.

Nhà họ Lâm mặt ngoài là hào môn, nhưng thực tế gốc rễ cũng không sâu. Những gia tộc ẩn dật không lộ tài năng cũng có rất nhiều, thậm chí có những nhà thân thích dòng chính ở thủ đô.

Đến cả Ninh Tình cũng ý thức được, nhà họ Lâm ở trước mặt một vài gia tộc ——

Ví dụ như nhà họ Thẩm mà Lâm Uyển gả đến ở thủ đô, căn bản là không đáng nhắc tới.

"Không cần, tôi và Phong tiên sinh không thân." Tần Nhiễm ngón tay vô thức gõ ở đầu gối, giọng điệu rất trầm.

"Sao lại không thân? Người ta đã giúp con, mời ăn cơm là chuyện lẽ ra nên làm..." Ninh Tình mở miệng.

Tần Nhiễm trực tiếp ngắt lời bà ta, "Ba năm trước con gọi điện thoại cho mẹ 1 lần, mẹ không nghe. Sau đó Phong tiên sinh thấy con ở trên đường, đưa tôi về. Khả năng là ông ta chỉ đơn thuần cảm thấy con đáng thương, đến cả số điện thoại của ông ta con cũng không biết."

Thân phận của Phong Lâu Thành ở thành phố Vân Thành cực kỳ nổi bật. Tần Ngữ chỉ hơi có chút quen biết với bà Phong thôi, thái độ của Lâm Uyển đố vớii Ninh Tình đã có biến hóa lớn.

Nhưng không ngờ Tần Nhiễm đến cả số điện thoại của Phong Lâu Thành cũng không có.

Ninh Tình ngay lập tức rất thất vọng. Nếu Tần Nhiễm đổi thành Tần Ngữ, vậy ba năm trước đây bọn họ đã biết số điện thoại của Phong Lâu Thành, sẽ không giống như Tần Nhiễm, lớn như vậy, không để tâm chuyện gì, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết duy ngã độc tôn.

Tần Nhiễm nhéo nhéo ngón tay, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Tài xế dừng xe ở ngã rẽ, nơi này có một khu đất trống.

Tần Nhiễm mới vừa xuống xe.

Đối diện đã có một chiếc siêu xe thể thao Ferrari phóng đến đây, một cú dẫm phanh mười phần xinh đẹp, chuẩn xác không lầm giúp xe dừng lại bên chân Tần Nhiễm.