Chương 94: Đội trưởng Tiền lạnh lùng như băng?
Editor: Đào Hi Hà
Beta: Rydie
Trình Mộc "..."
Mới vừa rồi anh ta còn rất kích động, nói gì cũng tránh Tần Nhiễm, lúc này lại yên lặng.
Lục Chiếu Ảnh đã hoàn toàn mặc kệ Trình Mộc. Anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Nhiễm, tay chống lên bàn, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô, giống như là lần đầu tiên gặp Tần Nhiễm vậy.
Một lát sau, Trình Mộc chết lặng nhìn đội trưởng Hách, anh ta cảm thấy lỗ tai của mình hỏng rồi "Hách đội, không phải anh và đội trưởng Tiền bọn họ cứu tôi à?"
"Tình huống cụ thể phức tạp, vị trí của cậu bị che giấu, nhân viên kỹ thuật cũng không thể định vị được vị trí cụ thể", đội trưởng Hách lời ít ý nhiều "Là cô ấy dùng máy tính xác định vị trí, nếu không hiện giờ cậu còn chưa được cứu ra."
Cho nên nói là Tần Nhiễm cứu Trình Mộc cũng không sai.
"Nhân viên kỹ thuật bên đội trưởng Tiền cũng đều không thể xác định được vị trí, cuối cùng là cô ấy định vị được?" Trình Mộc khó khăn lặp lại một lần nữa.
"Ừ", cho dù là tự mình trải qua, nhưng lần nữa nhớ lại tình huống lúc đó, đội trưởng Hách vẫn khó có thể tin được. Tay anh ta nắm chặt lại, nhấn mạnh "Mất chưa đến nửa tiếng."
Trình Mộc không tiếp lời.
Phòng y tế rơi vào yên tĩnh.
Trước đây Trình Mộc cũng không quá chú ý Tần Nhiễm, hiện giờ lại nghẹn họng nhìn chằm chằm, thật sự kinh ngạc.
Đội trưởng Hách sẽ không nói giỡn chuyện này với anh ta.
"Nhưng...nhưng mà sao cô ấy có thể biết cái này?" Trình Mộc còn đơ.
Đội trưởng Tiền thành danh nhờ vụ án 712, có thể nhìn ra được thực lực của cấp dưới của ông ấy, đều là kẻ tinh anh.
Không chỉ là Trình Mộc, mà bao gồm cả đội trưởng Hách và Lục Chiếu Ảnh đều không nghĩ ra. Trong mắt bọn họ, Tần Nhiễm chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, kỹ thuật đó của cô ấy là như thế nào?
Không miêu tả cụ thể tình huống, nhưng Trình Mộc cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đó như thế nào.
"Tần Tiểu Nhiễm, em giỏi quá đi?" Lục Chiếu Ảnh cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, vỗ bàn một cái, vẻ mặt hưng phấn kích động "Em học lập trình lúc nào vậy, so ra còn điêu luyện hơn cả nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp?!"
Dĩ vãng, do sợ Trình Tuyển nên Trình Mộc đối xử với Tần Nhiễm còn tính lễ phép, nhưng từ nhỏ, bên cạnh anh ta đều là những nhân vật cực kỳ giỏi giang nên trên thực tế, anh ta không quá để ý Tần Nhiễm, thậm chí từ trong tâm còn hơi xem thường.
Nhưng bây giờ nghe Lục Chiếu Ảnh nói, nội tâm Trình Mộc không còn xem thường gì nữa.
Chỉ cúi đầu nhìn tay của mình, lại lần nữa nhìn Tần Nhiễm, ánh nhìn cùng thái độ rõ ràng đã khác so với thời điểm trước đây.
Tần Nhiễm vẫn đang ngồi ở trên bàn viết bài thi, là bài thi môn Hóa.
Chính vì đã thay đổi cách nhìn đối với Tần Nhiễm nên mọi người ở phòng y tế tương đối tò mò về cô.
Rõ ràng chỉ là một học sinh cấp ba mà kỹ thuật lập trình lại tốt như vậy?
Cho nên giả bộ đi ngang qua Tần Nhiễm, nhân tiện nhìn bài thi mà cô đang viết.
So với thần thái lúc đang lập trình như đại thần thì lúc này lại không giống, chữ viết trên bài thi không đẹp, trông cứ như là chữ của học sinh tiểu học mới tập viết, nét chữ không tốt, không sắc nét.
Còn nữa...
Nhìn liếc qua một cái, chỉ có mấy đề làm đúng.
Trình Mộc và đội trưởng Hách vốn đang tràn ngập tò mò với cô liền có biểu cảm một lời khó nói hết.
"Sao hả? Có phải Tần Tiểu Nhiễm rất lợi hại không?" Lục Chiếu Ảnh đang băng bó vết thương cho Trình Mộc, không cẩn thận đυ.ng trúng miệng vết thương, nhìn đội trưởng Hách đứng ở một bên bưng nước đá uống, không khỏi cười.
Tần Nhiễm ngồi ở cái bàn bên trong, cách cửa kính so với Lục Chiếu Ảnh bên kia.
Nếu hạ giọng, Tần Nhiễm sẽ không nghe được trò chuyện bên này.
Trình Tuyển đúng lúc cầm điện thoại ra.
Trình Mộc ngừng một chút, dùng giọng chỉ đủ vài người gần bên cạnh nghe được, như có điều suy nghĩ nói "Tuyển gia, mọi người không thấy kỳ quái sao? Vì sao một học sinh cấp ba cái gì đều không biết lại biết được cái này? Đây không phải là quá trùng hợp sao?"
Trình Tuyển đang gọi điện thoại cùng người khác, nghe vậy hơi nghiêng người. Bình thường động tác của anh ta luôn lười nhác, lúc này lại nhìn Trình Mộc, hơi có chút sắc nhọn.
Anh cũng không giải thích gì, chỉ hạ giọng "Ba ngày sau có bữa tiệc cùng với đội trưởng Tiền, các cậu còn có chuyện gì đến lúc đó lại nói."
Mặc dù sự thật không giống như là Trình Mộc nghĩ, là nhờ đội trưởng Tiền, nhưng công lao khi cứu viện của đội trưởng Tiền cũng không thể không tính.
Ăn một bữa cơm là cần thiết.
Nhưng...
"Tuyển gia, Tiền đội đã đồng ý sẽ đến bữa tiệc sao?" Trình Mộc nhớ lại lúc trên xe quay về, đội trưởng Tiền ngay cả một cái rắm cũng không thả, "Nhìn dáng vẻ của ông ấy không giống như là người sẽ cùng người khác ra ngoài ăn bữa cơm."
Có Trình Tuyển ở đó, mấy người Trình Mộc chắc chắn sẽ kiềm chế, nhóm của Tiền đội nếu lúc đó cũng không nói câu nào, không khí sẽ xấu hổ lắm ha?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trình Mộc lại không dám nói thêm cái gì.
Lần này, anh ta và đội trưởng Hách đến thành phố Vân, một là vì Trình Tuyển, hai là vì Tiền đội, cơ hội này có còn hơn không.
**
Ba ngày sau.
Buổi trưa.
Đội trưởng Hách và Trình Mộc đi trước tới bữa tiệc.
Trình Tuyển và Lục Chiếu Ảnh còn đang đợi Tần Nhiễm tan học, vẫn chưa đi.
Trình Tuyển đã tính trước thời gian, chờ Tần Nhiễm tan học xong đi đến đó là vừa đúng hẹn.
Trình Mộc và Đội trưởng Hách đi đến nơi trước là bởi vì theo bản năng tôn trọng Trình Tuyển và đội trưởng Tiền.
"Cô ấy đúng thật là giỏi, nhưng mà trường hợp này, cô ấy có mặt có thật sự ổn không?" Trình Mộc cầm chén trà liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, nói khẽ với đội trưởng Hách "Đến lúc đó Tiền đội không vui thì phải làm sao bây giờ?"
Trường hợp này, Trình Mộc cảm thấy Tần Nhiễm là học sinh cấp ba, không thích hợp tham dự.
Anh ta vốn tưởng đội trưởng Hách sẽ đồng ý với anh ta, nhưng không ngờ đội trưởng Hách chỉ yên lặng uống trà, không nói chuyện.
Giống như đang suy nghĩ gì đó.
Trình Mộc còn muốn nói thêm, nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao được nhân viên phục vụ mở ra, có vài người bước vào.
Vừa ngước đầu, nhìn thấy là Tiền đội trưởng, trên mặt Trình Mộc hiện rõ sự kinh ngạc.
Anh ta vốn cho rằng Tiền đội sẽ đến đúng giờ giống như Trình Tuyển.
Đến bữa tiệc sớm, hoặc là tôn trọng người khác, hoặc là muốn trò chuyện cùng với người ở đây.
Nhìn gương mặt cũ kỹ, trầm tính ít nói của đội trưởng Tiền không giống như người sẽ đi tán gẫu trò chuyện.
"Tiền đội, ông muốn uống loại trà nào?" Trình Mộc đứng lên mở lời trước tiên.
"Không cần." Đội trưởng Tiền lời ít ý nhiều.
Ông ấy ngồi quay lưng với cửa, đi theo ông ấy còn có hai nhân viên kỹ thuật, đều đã ngồi xuống hết.
Mọi người ngồi rất quy củ, ngoại trừ lúc đội trưởng Tiền yêu cầu nhân viên phục vụ đổi một bình trà, những người còn lại không ai có ý định nói gì.
Bầu không khí như bị đóng băng.
Kế đó, Trình Mộc ý đồ hỏi đoàn người của Tiền đội vài câu, nhưng nhóm người này không gật thì cũng chỉ lắc đầu, như khối băng.
Trình Mộc hoàn toàn không có cách nào, anh ta nghĩ rằng mình đã rất ít nói, không ngờ có người còn ít nói hơn cả mình.
Anh ta cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho đội trưởng Hách, "Tiền đội quá lạnh lùng, hoàn toàn không có biện pháp hợp tác."
Ngay lúc bầu không khí đang xấu hổ đến sắp đóng băng, cửa lại lần nữa bị đẩy ra.
Đi trước mở cửa chính là Lục Chiếu Ảnh, anh ta vuốt vuốt khuyên tai bling bling của mình, một bên mở cửa một bên nghiêng đầu nói chuyện với người phía sau.
"Tuyển gia." Trình Mộc và Hách đội đều đứng lên.
Trình Tuyển rũ mi nhẹ giọng đáp, thanh âm còn mang theo giọng mũi, cùng đi vào với Tần Nhiễm.
Trình Mộc vừa định ngồi xuống.
Thì trợn mắt há miệng nhìn nhóm người của Tiền đội cũng đứng lên, mấy người mới vừa rồi còn lạnh lùng như băng sương, bây giờ bắt đầu lau ghế.
Có người kéo ghế ra.
Mà bản thân đội trưởng Tiền treo trên mặt một nụ cười nhẹ nhàng, rót ly trà đưa tới trước mặt Tần Nhiễm, mười phần thân thiện: "Trà này có thể uống, chỉ có vài lá trà. Tôi đã nhờ người phục vụ pha lại rồi mang lên".