Đứng ở bên ngoài cửa phòng, Tô Hỷ Lai một mặt ngơ ngác nhìn lấy chiếc điện thoại đang cầm ở trên tay, lại nhìn tấm cửa gỗ ở ngay trước mặt. Rõ ràng, anh có thể nghe được tiếng khóc của Triệu Nhiễm Từ. Nhưng lúc này, cả người anh lại không có một chút sức lực nào, cũng không có bất kỳ một can đảm nào, để đi tới gõ cửa phòng.
Đem tâm trạng nặng nề đè ở trong lòng, Tô Hỷ Lai không khỏi thở hắt ra một hơi. Sau đó, anh ấn phím đỏ, đem điện thoại tắt đi . Đồng thời, anh cũng ấn luôn nút nguồn, kéo màn hình thành một màu đen, không còn ai có thể làm phiền mình nữa. Cứ như thế, Tô Hỷ Lai một mặt thẫn thờ đi về phía sô pha ở bên ngoài phòng khách. Xem chừng, tối hôm nay anh phải ngủ ở bên ngoài thêm một lần nữa.
Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà vẫn rất nặng nề. Bà Mẫn nhìn thấy con gái của mình không có ăn sáng, đã mang theo cặp xách đi ra khỏi nhà, liền không khỏi gọi với lại.
Advertisement
“Nhiễm Từ, con không ăn chút gì sao?”
Trong lòng đang rất buồn bực, Triệu Nhiễm Từ cũng không muốn ăn. Cô chỉ đơn giản đáp lại.
“Mẹ, công ty có việc, con cần phải đi làm sớm. Lát nữa trên đường đi làm con sẽ ghé mua bánh mì, ăn tạm là được rồi!”
Nói xong, cô cũng không có dừng lại, liền trực tiếp bước ra khỏi nhà. Thấy Triệu Nhiễm Từ dự định ngồi lên xe máy chạy đến công ty, Tô Hỷ Lai liền gấp, anh vội vàng đuổi theo phía sau lưng của cô.
Advertisement
“Nhiễm Từ, hay là em để anh đưa đến công ty có được không? Hôm nay anh sẽ đến xin nghỉ việc, ngày mai anh chuyển chỗ làm khác?”
Nghe Tô Hỷ Lai nói như vậy, Triệu Nhiễm Từ cũng không đáp lại, mà trực tiếp tra chìa vào trong ổ khóa, sau đó đề máy dự định chạy đi. Nhưng Tô Hỷ Lai lúc này lại đột nhiên nhảy lên phía sau yên xe của cô, còn muốn ôm chặt lấy eo cô.
Nhất thời, Triệu Nhiễm Từ liền nổi giận, vội vàng đem tay của anh gạt ra, còn lớn tiếng nói.
“Anh muốn làm gì? Mau xuống xe cho tôi!”
Nhưng Tô Hỷ Lai cương quyết không xuống, còn cố tình siết tay chặt hơn.
“Anh mau buông ra, nếu không tôi sẽ đi chết cho anh xem!”
Nói xong, Triệu Nhiễm Từ liền tăng ga, vọt thắng ra giữa sân. Lần này thấy Triệu Nhiễm Từ thật sự là muốn liều mạng, Tô Hỷ Lai liền sợ, vội vàng nhảy xuống xe.
Nhưng sau khi thấy chiếc xe của Triệu Nhiễm Từ phóng đi, anh cũng vội vàng, thuê một chiếc xe taxi đang đậu ở gần đó, nhanh chóng đuổi theo phía sau của cô.
Đi đến trước cổng công ty, hai người vẫn đi song song với nhau. Nhưng Triệu Nhiễm Từ không nói lời nào, còn cố ý cách xa khỏi anh một đoạn. Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai đã quyết định làm mặt dày, cương quyết không chịu tránh đi.
Đợi cho đến khi đi vào trong đại sảnh của công ty. Không biết là vô tình hay cố ý, Trịnh Tố Trinh lúc này lại vừa vặn từ trên lâu hai đi xuống. Sau khi nhìn thấy Tô Hỷ Lai, cô liền tỏ ra vui mừng, chạy tới bên cạnh của anh.
“Anh Hỷ Lai, hôm qua anh làm gì vậy? Sao em gọi điện thoại mà anh không chịu bắt máy?”
Sự nhiệt tình của Trịnh Tố Trinh để cho đám nhân viên ở trong đại sảnh không khỏi sững sờ. Mà sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ đã tái nhợt đi. Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai thì lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đáp lại.
“Xin lỗi giám đốc, hôm qua tôi có việc ở cùng với vợ tôi, nên không thể nào nghe máy của giám đốc được. Hơn nữa, hôm nay tôi đến đây là để thôi việc, xin giám đốc hãy thông cảm cho!”
Nghe được lời này, nhất thời nụ cười trên mặt của Trịnh Tố Trinh không khỏi cứng lại. Nhưng ngay sau đó, cô giống như phát hiện ra Triệu Nhiễm Từ cũng đang đứng bên cạnh, lúc này mới giật mình nói ra.
“Ô, cô Từ cũng ở đây à? Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhìn thấy cô, nên hơi có phần thất lễ. Nhưng hôm nay, quả thật là tôi có việc, cần anh ấy để văn phòng của tôi đê hỗ trợ. Nến không biết, cô có cảm thấy ngại hay không?”
Lời này của Trịnh Tố Trinh hoàn toàn nghe ra mùi vị rất khác lạ. Cho dù là người bên ngoài, cũng có thể cảm thấy được chuyện bất thường, huống hồ là Triệu Nhiễm Từ, đã từng thấy qua hình ảnh hai người bọn họ vẫn còn lên giường với nhau?
“Hừ, anh ta có chân có tay, muốn đi đâu thì đi, tôi có thể quản được sao?”
Nói xong lời này, Triệu Nhiễm Từ liền tức giận bỏ đi. Nhưng Tô Hỷ Lai có thể nghe được, âm thanh ấm ức từ trong miệng của cô phát ra.
Nhất thời, Tô Hỷ Lai không thể nào nhịn được, chỉ có thể trừng mắt nhìn lấy Trịnh Tố Trịnh một cái. Sau đó, anh mới vội vàng đuổi theo phía sau lưng của Triệu Nhiễm Từ. Nhưng lúc này, không nghĩ đến Trịnh Tố Trinh lại đột nhiên nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt còn hiện lên mấy phần thống khổ.
“Anh Hỷ Lai, em thật sự là có chuyện muốn nói với anh, chẳng lẽ anh không thể gặp em một lần được sao?”
Nghe được lời này của cô, lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình. Tô Hỷ Lai thừa biết, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, mọi người ở đây đều sẽ biết rõ về mối quan hệ của hai người. Đến lúc đó, dù có muốn giải thích với Triệu Nhiễm Từ, anh cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.
Thế nên, lúc này anh mới ngừng lại, giọng nói cũng hơi có mấy phần lạnh xuống.
“Rốt cuộc, cô muốn thế nào?”
Cuối cùng, Tô Hỷ Lai cũng nhìn ra, Trịnh Tố Trinh mà anh đã từng biết, bây giờ thay đổi rồi!
Trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Hỷ Lai, Trịnh Tố Trinh lại nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng ngọt ngào, cũng tràn đầy tự tin.
“Em chẳng muốn gì cả, em chỉ muốn có anh mà thôi!”
Nói xong lời này, cô liền xoay người rời đi, bước chân chậm rãi hướng về phía cầu thang đi lên tầng hai. Tô Hỷ Lai nhìn theo bóng lưng của cô một hồi, lại nhìn về phía phương hướng mà Triệu Nhiễm Từ vừa mới rời đi.
Nhưng nhìn một hồi, anh lại không nhìn thấy Triệu Nhiễm Từ ở đâu. Mà Trịnh Tố Trinh dường như biết rõ, Tô Hỷ Lai sẽ đuổi theo phía sau lưng của mình, nên bước chân của cô rất chậm rãi, không hề vội vàng một chút nào.
Khẽ cắn chặt răng, cuối cùng Tô Hỷ Lai cũng quyết định đi đến tìm gặp Trịnh Tố Trinh để nói cho rõ ràng. Chuyện tình cảm giữa hai người, đến lúc này khó có thể tiếp tục được nữa. Không chỉ bởi vì thái độ của cô thay đổi, mà tình cảm của anh cũng thay đổi. Anh cảm thấy, trong chuyện này mình rất có lỗi với Triệu Nhiễm Từ, anh cần phải dùng thời gian, để đem tình cảm này bù đắp lại cho cô.
Còn Trịnh Tố Trinh, chẳng qua chỉ là một mối tình ngây dại thời đại học. Khi đó, hai người bọn họ đều không có bất kỳ lợi ích cá nhân nào, thật sự chân thành yêu nhau. Nhưng bây giờ, điều đó Tô Hỷ Lai không còn chắc chắn được nữa. Anh luôn cảm giác, Trịnh Tố Trinh đã thay đổi rất nhiều, một loại thay đổi làm cho anh cảm thấy có phần sợ hãi.
Đoán được, Tô Hỷ Lai nhất định sẽ đến gặp mình. Nên trên bàn làm việc của Trịnh Tố Trinh lúc này đã bày sẵn hai tách cà phê. Một ly thì cô cầm lên trên tay, vừa nhấp môi vài cái, vừa khẽ mĩm cười nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt.
“Anh Hỷ Lai, đây là loại cà phê mà anh yêu thích. Trước đó, em thật sự không biết, giá của nó lại mắc như vậy, còn cho rằng anh chỉ là một người đàn ông rất bình thường. Nhưng bây giờ, em đã hiểu được, anh không hề đơn giản như vậy. Hơn nữa anh còn là thiếu gia của nhà họ Tô, một gia tộc rất có thế lực của thủ đô. Với lại, người chính thức thừa kế tài sản của nhà họ Tô, nên là anh mới phải, đúng không Tô thiếu gia?”
Nghe được những lời này từ trong miệng cô, tinh thần của Tô Hỷ Lai không khỏi có mấy phần chấn động.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn chậm rãi ngồi xuống, đem tách cà phê đưa lên trên miệng, khẽ nhấp một ngụm, sau đó liền lắc đầu, nói ra.
“Anh đã không còn là người của nhà họ Tô. Cũng không còn là Tô thiếu gia gì đó nữa rồi. Nếu như em muốn mượn mối quan hệ này để giúp đỡ cho tập đoàn Trường Thịnh, vậy thì em đã tìm nhầm người rồi!”
Nói xong lời này, anh liền đem ly cà phê trên tay đặt xuống. Sau đó không có tiếp tục dừng lại, mà xoay người bước ra khỏi phòng.
Nhưng lúc này, Trịnh Tố Trinh lại đột nhiên lấy ra một tấm hình, đặt ở trên bàn làm việc của mình, vẻ mặt mang theo mấy phần từ mẫu.
“Đây là con gái của chúng ta, con bé tên là Tô Bảo Hân. Vài ngày nữa chính là sinh nhật ba tuổi của con bé, hôm qua em mới liên hệ với bà vυ', bảo bà ấy đưa con bé trở về nước. Trưa nay, khoảng mười hai giờ, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay. Nếu anh nghĩ rằng em đang lừa gạt anh, thì anh có thể đến đó nhìn xem nó một lần. Em tin tưởng, anh nhất định sẽ thích con bé!”
Lúc này, toàn bộ tinh thần của Tô Hỷ Lai đều tập trung nhìn lên bức ảnh ở trên bàn làm việc của Trịnh Tố Trinh. Hiện tại, trong lòng anh cảm thấy rất loạn. Mặc dù chưa từng nhìn thấy con bé bao giờ, nhưng từ khuôn mặt của cô bé, anh lại cảm nhận được một loại cảm giác hết sức quen thuộc.
Đây là một loại cảm giác huyết mạch tương liên, chỉ có những người chung một dòng máu mới có thể cảm nhận được. Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai cứ như vậy đứng ngây ngẩn cả người. Mà trên khóe môi của Trịnh Tố Trinh, cũng nhếch lên một nụ cười vô cùng hài lòng.